Tần Tiêu gật đầu mỉm cười:
- Ta cũng đang có ý này, Tiên nhi cũng vậy rồi... Ừ. Lão bà bà, nếu bà không có nơi đi, bản thân ta có thể thu lưu các ngươi. Bất quá, chỗ ta ở Giang Nam, nếu các ngươi đồng ý thì ta phái người đưa các ngươi đi, thế nào?
- Chuyện này..
Lão phu nhân do dự nói:
- Không biết công tử xưng hô như thế nào? Lão bà tử ngu muội, tánh mạng bản thân ta chẳng còn mấy, chết rồi thì chỉ là một nắm đất vàng. Nhưng mà nó là ngoại tôn nữ, từ nhỏ theo dòng dõi thi thư, không dám quyết định qua loa...Xin công tử thứ tội!
Phạm Thức Đức bên cạnh nghe xong có chút tức giận quát:
- Lão bà này, tốt không thấy, còn coi đại nhân nhà ta là hạng người gì? Đại nhân hảo ý chịu thu lưu các ngươi đã là ân huệ lớn lao rồi. Đúng là...
- Phạm tiên sinh!
Tần Tiêu ngăn Phạm Thức Đức lại rồi mỉm cười nói;
- Ta tên là Tần Tiêu, Ngự Sử Trung Thừa đương triều Giang Nam Đạo Khâm Sai.
- Cô mỗ mỗ (Bà bác) à, đừng do dự nữa.
Dương Ngọc Hoàn một mực đánh giá Tần Tiêu lên tiếng:
- Vị Tần đại nhân này nhất định là người tốt, ngay cả ta đều đã nhìn ra. Còn có chức quan của hắn rất lớn, bởi vì hắn ở nơi này nói chuyện với chúng ta rất lâu mà quan sai cũng không dám tới đuổi hắn đi.
Tử Địch cười hì hì khen:
- Đúng là tiểu cô nương thông minh! Nhưng mà hắn không phải là người tốt đâu, là một xấu xa đó.
Lão phu nhân đảo đảo đôi mắt, cẩn thận suy nghĩ rồi đột nhiên nói:
- Ngài...ngài chính là Võ Trạng Nguyên đương triều Tần Tiêu Tần đại nhân đệ tử của Địch Quốc lão?
Lý Tiên Huệ mỉm cười: nguồn TruyenFull.com
- Đúng vậy.
Sau đó nàng đưa tay ôm lấy Dương Ngọc Hoàn đang quỳ trên mặt đất, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nàng cười nói:
- Đúng là mỹ nhân hiếm thấy, hơn nữa còn thông minh hữu lễ, thật sự là khó được. Vừa nhìn đã biết là con cái của danh môn thư hương, đáng tiếc là sa sút tới mức này. Tần đại ca chúng ta mang nó tới...
Lý Tiên Huệ thật không ngờ Tần Tiêu lại phất phất tay cắt lời nàng, hơn nữa tiếp tục nói chuyện với lão phụ nhan:
- Thế nào, lão bà bà, bà nguyện ý không?
Dứt lời, hắn lấy một túi tiền đưa cho bà:
- Nơi này có một ít tiền, bà có thể làm lộ phí, tang sự bên này ta có thể thay bà làm, cam đoan tốt nhất có thể để họ phong quang hạ táng. Nếu bà không có ý kiến, xin mời lập tức lên đường, ta đi mướn xe ngựa tiễn các ngươi, được chứ?
Hai tay lão phu nhân cầm bọc tiền, ngơ ngác nhìn Tần Tiêu một hồi, rốt cục hạ quyết định:
- Được!... Tần đại nhân, lão bà tử thay tổ tiên Dương gia dập đầu cảm tạ ngài. Đại ân đại đức của ngài, kiếp nầy kiếp sau lão bà tử ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.
Những người vây chung quanh bắt đầu bàn tán nghị luận nhao nhao.
Tần Tiêu thấy bí mật khó giữ, nhiều người biết, cũng không tiện nói thêm cái gì, liền mời lão phu nhân đứng lên, sau đó nói với Tử Địch:
- Địch nhi, muội ngồi xe ngựa trở về vương phủ, gọi tỷ tỷ của muội tới cửa thành tụ hợp cùng ta. Nhớ rõ, phải nhanh! Còn có, trong rương Thiết Nô cầm hai cục vàng thỏi tới luôn.
Tử Địch nghi hoặc nhìn Tần Tiêu:
- Tử Địch lập tức đi xử lý... Nhưng mà, đại nhân tìm tỷ tỷ của ta đến cửa thành làm gì vậy?
Tần Tiêu chép miệng nhìn lão phu nhân cùng Dương Ngọc Hoàn:
- Không có biện pháp, chỉ có thể vất vả Mặc Y, đưa hai người họ trở về Sở Tiên Sơn Trang trước.
Tử Địch bừng tỉnh đại ngộ, lập tức tức giận nói:
- Vì sao cần phải tìm tỷ tỷ của ta, ta không làm được sao?
Tần Tiêu cười to nói:
- Muội chiếu cố mình còn chưa xong thì làm sao chăm sóc người khác? Nếu muội có một nửa ổn trọng cẩn thận như tỷ tỷ muội thì chuyện này giao cho muội làm.
- Hừ! Luôn xem thường ta.
Tử Địch oán hận dậm chân chạy tới xe ngựa ở giao lộ.
Lý Tiên Huệ nghi hoặc khó hiểu nhìn Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Tần đại ca, ngươi hôm nay... Thật sự là kỳ quái!
Tần Tiêu đi đến bên cạnh Lý Tiên Huệ, nắm bàn tay trắng nõn như ngó sen của nàng nhẹ nhàng nói:
- Nhất thời giải thích không rõ, sau này có cơ hội, sẽ nói cho nàng biết.
Cửa thành Thần Đô, một cỗ xe ngựa với nước sơn rất mới đang đứng chờ. Tần Tiêu đem hai cục vàng thỏi cùng một phong văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) giao cho Mặc Yvà dặn dò:
- Trên đường đi chú ý an toàn, chi phí tốn hao không cần tiết kiệm. Đến Sở Tiên Sơn Trang thì thay hai người họ mua một ít đồ dùng sinh hoạt. Còn nữa, phong thư này thay ta chuyển cho Mạc Vân Nhi. Đi sớm về sớm, chúng ta tại Trường An chờ muội.
Mặc Y cẩn thận tiếp nhận, trịnh trọng gật đầu:
- Đại nhân yên tâm!
Trong xe, Dương Ngọc Hoàn nhô đầu ra, dùng thanh âm non nớt hỏi:
- Đại ca ca, Giang Nam có xa không? Chúng ta đi Giang Nam, còn ca không đi sao? Chỗ đó có cửa thành cao lớn, có xe ngựa xinh đẹp cùng người ngoại bang đôi mắt lam râu đỏ không?
Tần Tiêu tiến lên một bước nhẹ nhàng sờ lên đầu của nàng:
- Ngọc Hoàn yên tâm, Giang Nam rất đẹp, muội nhất định sẽ thích. Đại ca ca xử lý xong chuyện củ mình sẽ về chơi với muội được chứ? Trên đường đi muội phải nghe lời Mặc Y tỷ tỷ, nàng sẽ bảo vệ hai người.
- Ân, Ngọc Hoàn đã biết!
Dương Ngọc Hoàn gật đầu như gà con mổ thóc, qua nửa ngày sau mới nói rất chân thành:
- Cảm ơn huynh! Đại ca ca. Muội nhớ được huynh tên là Tần Tiêu là Võ Trạng Nguyên, là khâm sai đúng không?
Lão phu nhân vội vàng ngăn nàng lại:
- Ngọc Hoàn không được vô lễ! Há có thể gọi thẳng tục danh của đại nhân, lão gia khi còn tại thế giáo huấn con như thế nào?
Tần Tiêu cười ha ha:
- Không sao. Chào tạm biệt gặp lại sau nhé Ngọc Hoàn, chúng ta không còn việc gì nữa sẽ tới Giang Nam thăm và chơi với muội.
Dương Ngọc Hoàn giơ bàn tay nhỏ trắng nõn ra nói:
- Đại ca ca, hẹn gặp lại. Bá bá râu dài, hẹn gặp lại. Các tỷ tỷ xinh đẹp, hẹn gặp lại.
Tần Tiêu cùng đám người Lý Tiên Huệ nhịn không được cười rộ lên:
- Đúng là một tiểu cô nương thông minh hiểu chuyện.
Xe ngựa dần dần rời đi sau đó biến mất ở góc cua cuối đường, bọn người Tần Tiêu lúc này mới cất bước đi trở về.
Lý Tiên Huệ nhịn rất lâu rốt cục cũng hỏi:
- Tần đại ca, hôm nay huynh có hành động rất quái dị. Vì sao không đồng ý đem các nàng lưu tại bên cạnh mình, huynh ghét họ lắm sao? Đây hẳn không phải là thói quen của huynh, Tiên nhi không nghĩ mà không hiểu.
Tần Tiêu ngượng ngùng cười cười, nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích cho nàng như thế nào.
Lưu Dương Ngọc Hoàn ở bên cạnh.
Đùa hơi quá trớn rồi đó.
Thật vất vả mới có biện pháp để nàng rời xa kinh thành, rời xa hoàng tộc, chính là vì tránh cho đoạn lịch sử kia xuất hiện.
Tuy rằng để cho Đại Đường đi về hướng suy sụp An Sử Chi Loạn (loạn An Lộc Sơn) không phải là lỗi của Dương Ngọc Hoàn, nhưng khách quan mà nói thì nàng cũng nhiều ít có chút trách nhiệm. Lý Long Cơ tin tưởng nàng tới mù quáng, còn bởi vậy trở nên tầm thường vô vi, ngu ngốc không chịu nổi, khiến cho giang sơn đang hùng mạnh theo thời gian bị hủy trong tay Lý Long Cơ.