Lúc này Tần Tiêu đã đi vào bên trong huyện nha, căn bản không nhìn coi hai tiểu nha dịch tồn tại. Cả hai cuống quít đi theo sau lưng của Tần Tiêu sợ hãi hỏi:
- Xin hỏi đại nhân cao tính đại danh, để tiểu nhân đi vào thông báo.
Phạm Thức Đức sau lưng Tần Tiêu nói:
- Đương triều Ngự Sử Trung Thừa, Tần Tiêu Tần đại nhân. Nhanh chóng gọi chủ sự huyện Hà Nam gọi các ngươi ra đây. Ngự Sử đến đây tra nghiệm, còn dám vô lễ sao?
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân lập tức đi ngay!
Đám người Lý Tiên Huệ cũng từ trên xe ngựa đi xuống, tới bên cạnh Tần Tiêu. Sau khi ngồi trong chánh đường, mỗi người mồ hôi đầm đìa. Bọn nha dịch vội vàng bưng trà nước lên, còn có mấy người đứng ở một bên dùng quạt hương bồ cho mọi người.
Tần Tiêu nhịn không được trộm cười: Cảm giác làm quan đúng là rất tốt. Nhân lực tự quạt, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Sau một lúc lâu, một người đàn ông trung niên quan bào màu xanh lá, vội vội vàng vàng chạy tới chánh đường, quỳ rạp xuống trước mặt Tần Tiêu:
- Huyện úy Huyện Hà Nam Cát Hiển Nghiệp, bái kiến Ngự sử đại nhân, hạ quan nghênh tiếp chậm trễ, vạn lần mong thứ tội!
Tần Tiêu khoát tay:
- Cát đại nhân miễn lễ. Bổn quan chỉ vừa mới đi ngang qua nơi đây, thấy một bản án, mới cố ý quẹo vào chuẩn bị kiểm tra thực hư.
Cát Hiển Nghiệp thấy Tần Tiêu nói thẳng, không khách sáo theo thói quan trường, thì có một chút kinh ngạc, đứng dậy trả lời:
- Xin hỏi Tần đại nhân, là án nào?
Tần Tiêu nói:
- Bốn ngày trước, có phải các người thụ lí một vụ án mưu sát chồng hay không? Phạm phụ (nữ tù nhân) ) tên là Tô Tiểu Liên. Hôm nay bổn quan trên đường gặp được nàng. Nàng cắn đứt ngón tay thề nói là mình bị oan uổng. Bổn quan thấy trên người nàng bị thụ hình nhiều, vì vậy hoài nghi huyện Hà Nam các ngươi thẩm án, bỏ qua chương trình tư pháp, vì vậy cố ý đi hỏi một câu.
Cát Hiển Nghiệp cả kinh, hiện tại xem ra Ngự Sử đại nhân tuổi trẻ Tần Tiêu này là lai giả bất thiện ah. Hắn đảo con ngươi như rang lạc dáp:
- Tần đại nhân, ở đây có khả năng án tình chưa quá kỹ càng. Bởi vì Huyện lệnh đại nhân vào kinh làm việc, bổn án là do hạ quan thẩm tra xử lí. Trong đó có nhiều căn do, đại nhân có thể bớt chút thời gian chậm rãi nghe giải thích không?
Tần Tiêu nghe xong, gãi đúng chỗ ngứa! Ta chính là muốn mượn cớ các ngươi phá án bất lực, tới tìm ngươi hiểu rõ tình tiết vụ án đấy! Vì vậy hắn nói:
- Đã như vậy thì...Được rồi! Bổn quan nghe Cát đại nhân nói rõ chi tiết.
Cát Hiển Nghiệp mỉm cười:
- Vậy hạ quan thỉnh đại nhân dời bước vào hậu đường. Gia quyến đi theo đại nhân, hạ quan sẽ an bài nơi nghỉ ngơi dâng trà, tuyệt đối không dám lãnh đạm.
Tần Tiêu hiểu ý cười cười, đứng lên nói:
- Cứ an bài theo như lời của Cát đại nhân đi.
Trong lòng Tần Tiêu lại âm thầm buồn cười nói: Tới đúng lắm, hiện tại vô luận ta tới nơi nào cũng sẽ có một số tên gia hỏa mời ta dời bước tới hậu đường nói chuyện, đơn giản chính là buồn bã cầu khẩn hoặc là nịnh nọt nịnh bợ, có khả năng giở thủ đoạn hối lộ, những thứ này tại Giang Nam ta đều đã quen thuộc.
Sau khi đi vào hậu đường, Tần Tiêu mới cẩn thận đánh giá Cát huyện úy trước mắt một hồi, tướng mạo bình thường, thân hình cũng không xuất chúng, thuộc về loại người đi tới đâu cũng rất dễ quên, không có gì nổi bật. Chỉ là Tần Tiêu nhìn ngũ quan cùng thần sắc luôn cảm giác có chút khác thường, tinh tế suy tư một hồi rồi mở miệng hỏi:
- Cát đại nhân, ngươi, không phải là người Hán sao?
Cát Hiển Nghiệp cười ha ha đáp:
- Đại nhân thật sự là hảo nhãn lực! Hạ quan tuy rằng đã sống ở Đại Chu sắp hai mươi năm rồi, hành vi cử chỉ đều đã quen với phong tục nơi đây, hơn nữa mẫu thân của hạ quan cũng là người Hán. Nhưng mà phụ thân của hạ quan là người Hồ.
- Ah, thì ra là như vậy.
Tần Tiêu cười nhàn nhạt, trong lòng thầm nghĩ: con lai, trách không được mà nhìn có chút là lạ. Người Hồ? Chỉ là không biết hắn là người Hồ ở đâu? Khiết Đan? Hồi Hột, Đột Quyết? Là từ Trung Đông tới hay là ngoại tịch?? Được rồi, đó không quan trọng. Từ khi Đường Thái Tông thực hành tất cả dân tộc đại dung hợp đến nay, người Hồ đều nhao nhao vào ở Trung Nguyên, cùng dân tộc Hán tạp cư. Nước sữa hòa nhau mật không thể phân, 56 dân tộc của Trung Quốc về sau có rất nhiều thời điểm Đại Đường có người Hồ làm quan, cũng là chuyện thường.
Cát Hiển Nghiệp cúi đầu đứng ở bên cạnh Tần Tiêu nói nhỏ nói:
- Tần đại nhân, hạ quan có chuyện không biết có nên nói hay không?
Tần Tiêu biết rõ, tâm địa gian giảo của hắn muốn đùa nghịch, vì vậy bất động thanh sắc mỉm cười:
- Cứ nói đừng ngại.
Cát Hiển Nghiệp cẩn thận dùng thanh âm cung kính nói:
- Kỳ thật hạ quan, sớm nghe nói đại danh của Tần đại nhân. Ở Giang Nam, danh hào của Đại nhân như sấm bên tai. Chỉ là không biết đại nhân đến huyện Hà Nam là cố ý vì dân án này sao?
Tần Tiêu nghe xong thì hiểu rõ, ý tứ trong lời nói của Cát Hiển Nghiệp đại khái là ngại chính mình xen vào việc của người khác. Một Giang Nam Đạo Khâm Sai không có việc gì chạy đến huyện Hà Nam Quan Trung hỏi dân án? Hơn nữa, ý đại khái chính là chỉ ta là tới mượn đường "vòi vĩnh" các người phải không? Các ngươi xem ra thật đúng là có tật giật mình ah, ngày bình thường, nhất định là làm một số hoạt động không bình thường.
Tần Tiêu hơi có chút giận dữ nhìn Cát Hiển Nghiệp, ngữ khí tận lực lộ ra bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa vẻ không vui:
- Theo ý của đại nhân, bổn quan đã xen vào việc của người khác rồi sao? Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
Cát Hiển Nghiệp kinh hoảng nói:
- Đại nhân đã hiểu lầm! Hạ quan vạn không dám có ý niệm này, đại nhân là Ngự Sử, những quan viên châu huyện chúng ta khó tránh khỏi cảm thấy bồn chồn, không biết lại làm sai sự tình gì mà triều đình phái người đến điều tra... Vì vậy mới cả gan hỏi đại nhân một chút.
Trong lòng Tần Tiêu cười lạnh: xem ra, đích thật là làm chuyện mờ ám đây. Bằng không, làm gì sợ gặp Ngự Sử? Bất quá, lần này ta lại thật sự chính là xen vào việc của người khác, hỏi dân án này.
Tần Tiêu dừng lại nói:
- Cát đại nhân quá lo lắng. Ý của bổn quan rất rõ ràng, trừ đó ra không có ý khác. Bổn quan chứng kiến trên người phạm phụ (nữ tù nhân) Tô Tiểu Liên chịu hình phạt vết thương chồng chất. Nhưng theo bổn quan biết, từ chịu án cho tới hôm nay, mới ngắn ngủn bốn ngày. Cát đại nhân nghiêm khắc dựa theo hình luật đến xử lý hay sao? Còn có Vấn Từ, Thủ Chứng, lập án và khảo huấn chưa?
- Chuyện này...
Trán Cát Hiển Nghiệp lăn xuống vài giọt mồ hôi lạnh, hắn kinh ngạc nói:
- Thực không dối gạt đại nhân, bởi vì nhà người chết làm huyên náo khiến hạ quan nóng nảy, hạ quan trên công đường có hỏi nhưng nàng lại không lên tiếng. Hạ quan nhất thời hồ đồ... lập văn án....rồi động hình.
Tần Tiêu nhếch miệng cười lạnh:
- Xem ra, Cát đại nhân cũng coi như là thành thật. Bất quá, nếu nghiêm khắc tra xét thì hành động này của Cát đại nhân sẽ bị phạt trượng hình 70, tự Cát đại nhân cũng phải biết chứ?