Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 312: Chính Tay Đâm Đầu Sỏ

Tần Tiêu giận dữ hét lên:

- Lao thẳng tới Trường Sinh Điện, bắt lấy Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông bầm thây vạn đoạn! Trường Phong, ngươi dẫn huynh đệ Đặc Chủng Doanh đi làm một việc.

- Đại Nhân xin hạ lệnh!

Tần Tiêu lập tức đi lên thấp giọng nói:

- Trước Trường Sinh Điện tất có tâm phúc Vũ Lâm Vệ của Vũ Ý Tông cùng Thiên Ngưu Vệ hoàng đế tự mình canh gác. Tả Vệ Suất mặc dù là tiên phong, nhưng không cần phải đi đâm đầu vào khối đá cứng này. Sự tình dở hơi này giao cho đám người Lý Đa Tộ đi làm. Ngươi mang theo Đặc Chủng Doanh huynh đệ, bí mật lẻn vào Trường Sinh Điện bắt giữ Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông đi! Thuận đường, bảo hộ Thượng Quan Uyển Nhi cứu nàng ra. Ta ở chánh diện mang theo Tả Vệ Suất đánh nghi binh hấp dẫn chủ lực cùng lực chú ý của đám người yểm hộ cho các ngươi làm. Có vấn đề gì không?

Hình Trường Phong cắn răng một cái:

- Đại Nhân yên tâm! Thiên quân vạn mã tầng tầng trạm gác đều hoàn thành, nhiệm vụ như vậychỉ là một bữa ăn sáng, giao cho Trường Phong cùng các huynh đệ a!

Dứt lời hắn chắp tay mang người đi đường còng.

Tần Tiêu nhìn bọn hắn rời đi rồi lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ dẫn đường lao thẳng tới Trường Sinh Điện bắt giữ hai tê kia, thời khắc vinh quang cuối cùng đã đến rồi.

Binh sĩ Tả Vệ Suất cùng kêu lên: "Rống " móng ngựa đột khởi, Tần Tiêu đi đầu hướng Trường Sinh Điện phóng tới.

Trước Trường Sinh Điện, binh sĩ san sát như rừng, vây quanh điện như nêm cối. Tần Tiêu cùng Tả Vệ Suất vừa mới đánh tới, Vũ Lâm Vệ cùng Thiên Ngưu Vệ dùng khỏe ứng mệt sớm đã bày xong cung nỏ trận, trong lúc nhất thời vạn tên cùng bắn, một đám Tả Vệ Suất binh sĩ xông vào trước nhất kêu thảm té xuống. Tần Tiêu huy vũ trường thương khiến mũi tên rơi lả tả, hắn hét lớn:

- Các huynh đệ đi theo ta!

Dứt lời thúc ngựa hướng bên cạnh chạy vội mà đi. Vũ Lâm Vệ cùng Thiên Ngưu Vệ thủ điện, tốc độ theo không kịp tới, chỉ đành trơ mắt ếch nhìn đám kị binh đó đào tẩu.

Tần Tiêu mang theo Tả Vệ Suất quang co vòng vèo một vòng ghìm chặt ngựa lại, quay người chứng kiến đám người Lý Đa Tộ đã giết trước Trường Sinh Điện, , trong lòng vui mừng mà nói: chúng ta là tiên phong, đánh đến nước này đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ. Cục đá cứng các ngươi tự xử đi, bức vua thoái vị chuyện các ngươi làm a. Ta không đáng để hi sinh nhiều thương vong của một chi binh sĩ thật vất vả mới bồi dưỡng được.

Hơn nữa bức Võ Tắc Thiên thoái vị, căn bản không phải là chuyện ta muốn làm. Mục đích của ta chỉ có hai cái!

Một đội thiết kỵ, nhân mã đẫm máu chạy loạn trong nội cung Đại Minh Tần Tiêu phía trước dẫn đường, trong lòng càng nghĩ càng buồn cười: tiên phong? Cái này là tiên phong ah! Chiến tranh mới đánh một nửa, toàn bộ người đã không thấy đâu, biến thành tham quan hoàng cung rồi.

Lý Tự Nghiệp thúc ngựa đuổi kịp Tần Tiêu, hắn buồn bực kêu lên:

- Đại nhân, chúng ta đi đâu vậy? Bên kia Trường Sinh Điện tiếng kêu rung trời, chúng ta vòng quanh mãi là muốn làm gì?

Tần Tiêu nhịn không được cười ha ha:

- Như thế nào, còn không có giết đủ sao? Vừa rồi, ngươi ít nhất chém hai ba mươi cái đầu a? Ta xem các huynh đệ đều mệt mỏi, thì kéo đến bên này nghỉ ngơi một chút. Ngươi nhìnxem, phía trước không phải là hộ quốc Thiên Vương tự sao? Bên cạnh nó chính là Huyền Vũ điện.

Lý Tự Nghiệp phiền muộn kêu lên:

- Ai nha! Đại nhân! Lúc này là thời điểm nào rồi, ngươi còn có tâm tư thưởng thức những kiến trúc này. Chúng ta giết tới Trường Sinh Điện, bắt sống Trương Dịch Chi thôi.

Tần Tiêu giơ tay ra tự nhiên nói:

- Lý tướng quân, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi nhìn sang, Trường Sinh Điện có bao nhiêu binh mã?

Lý Tự Nghiệp suy nghĩ rồi đáp:

- Ước chừng có. . . Sáu bảy ngàn Vũ Lâm Vệ a. Khả năng đằng sau còn có 2000~3000 Thiên Ngưu Vệ. Sao, chẳng lẽ chúng ta sợ hắn? Lão Lý ta một người kháng một trăm người.

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Gần một vạn người đó, một vạn tinh nhuệ chờ lệnh trận địa sẵn sàng đón quân địch. Chúng ta có nhiêu huynh đệ? Tổng cộng hơn ba nghìn người, đã có sáu bảy trăm thương vong, Điền Trân dẫn theo ba bốn trăm huynh đệ ở bên ngoài hợp nhất tù binh. Bên cạnh chỉ có hơn hai nghìn người, liều mạng với một vạn người, không phải là tìm chết sao? Vừa rồi ngươi không thấy vừa mới lộ đầu ra đã có mười mấy cái huynh đệ bị giết, trong lòng ta đây thật sự là không thoải mái. Chúng ta là tiên phong, mở cửa thành ra đánh lui quân địch thì nhiệm vụ đã hoàn thành, chuyện còn lại giao cho đám người kia xử lý. Thu thập đám binh mã trước Trường Sinh Điện hẳn không là vấn đề!

Lý Tự Nghiệp gật gật đầu:

- Nói cũng đúng, đều là huynh đệ nhà mình, nhìn họ chết trước mặt quả thực là khó chịu. Vậy. . . Đại nhân, chúng ta bây giờ làm gì đây?

- Coi như là du lịch, ngắm cảnh!

Tần Tiêu cười to nói:

- Các huynh đệ tuy rằng đều ở đông cung nhưng mà bên trong hoàng gia mặt phía bắc Đại Minh cung lại không mấy người có cơ hội tiến đến dạo chơi có phải không?

Chúng tướng sĩ Tả Vệ Suất cười to đáp:

- Đúng vậy a đại nhân!

Đúng lúc này trong điện Huyền Vũ tuôn ra một đám thái giám cung nữ, đột nhiên gặp được nhóm người Tần Tiêu. Mỗi người một thân là huyết đằng đằng sát khí, bị làm cho sợ đến quỷ khóc chạy loạn bốn phía, mọi người lại càng cười to.

Tần Tiêu nói:

- Các huynh đệ, từ từ mà đi, để cho ngựa nghỉ ngơi một chút. Mắt thấy trời đã sắp sáng rồi, chúng ta đi một vòng rồi trở lại Trường Sinh Điện.

- Vâng, đại nhân!

Tướng sĩ Tả Vệ Suất chém giết một đêm, lúc này mới buông lỏng xuống. Vừa rồi xung kích mãnh liệt mà hưng phấn, mỗi người đều không có cảm giác bị mệt mỏi. Hiện tại mới phát giác cánh tay chết lặng toàn thân đều đau nhức. Hồi tưởng lại nguyên lai lúc giết người nhiều lần , trùng kích mệt mỏi không khỏi mỗi người có loại cảm giác y hệt nằm mơ.

Đó... Chính là chiến trường sao?

Nếu như nói khắc khổ bình thường dốc sức liều mạng huấn luyện như là mãnh liệt rèn sắt thì lúc lên chiến trường chính là tôi vào nước lạnh, thành hình Tả Vệ Suất trải qua trận tập kích huyết chiến, những tướng sĩ may mắn còn sống sót hiện tại mới xem như đã trở thành chiến sĩ chính thức.

Vòng quanh Tử Lan điện một vòng , chưa phát giác ra tia nắng ban mai vừa lộ ra. Tiếng hò hét bên kia Trường Sinh Điện tựa hồ ít đi một chút, trong lòng Tần Tiêu mừng nói: tốt. Là lúc này rồi! Đại đội chém giết đã chuẩn bị kết thúc, hiện tại có thể đi nhặt cá chết rồi!

Tần Tiêu đề cao thanh âm:

- Các huynh đệ. Chiến đấu lập tức sắp xong, chúng ta sẽ trở lại Trường Sinh Điện cho đám quân thủ vệ đó không chịu nổi một kích trí mạng a! Chúng ta từ sau điện vây quanh phía sau bọn họ, đi!

Các tướng sĩ nghỉ ngơi đã lấy lại tinh thần và sức lực tràn đầy, họ vung vẩy trường thương vỗ mông ngựa, đi theo sau lưng Tần Tiêu chạy đi Trường Sinh Điện.

Phía sau Trường Sinh Điện yên lặng trái ngược với tiếng giết rống tiền điện rất nhiều, nhân mã Tần Tiêu chạy đến chỉ vẹn vẹn có hơn 100 tên Thiên Ngưu Vệ ngăn cản một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất