Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 496: Tư tưởng lớn của bộ đội đặc chủng (1)

Hai người uống xong rượu giao bôi, Tần Tiêu đem chén rượu thả lại trên bàn, khẩn cấp nhảy đến trên giường đem Mặc Y kéo vào trong lòng, tùy ý hôn hít mãnh liệt. Mặc Y thân thể mềm mại run rẩy ôm chặt lấy hắn, có chút trúc trắc và nhát gan co rúm lại, hôn trở lại.

So với Lý Tiên Huệ ôn nhu như nước và Thượng Quan Uyển Nhi đoan trang chuyên gia, Mặc Y thuở nhỏ tập võ thân thể càng có vẻ thướt tha nhiều vẻ và mềm dẻo hơn, gân cốt thanh kỳ đường cong rõ ràng, phu chất khỏe mạnh co dãn thật tốt. Tần Tiêu cảm giác một trận xung động giống như liệt hỏa thiêu đốt. Một đôi tay đã sớm trở nên không thành thật, nhẹ nhàng vỗ về vai ngọc của nàng, chậm rãi đem y vật của nàng dần dần cởi ra hết.

Mặc Y đóng chặt hai mắt, hô hấp từ từ trầm trọng, ngưng lông mi run rẩy không ngừng, trên người cũng là một trận run rẩy khe khẽ.

Tần Tiêu không khỏi nghĩ đến. Nguyên lai, nàng cư nhiên lại mẫn cảm như vậy...

Đầu vai áo lót tơ tằm chậm rãi chảy xuống, Mặc Y lộ ra bộ ngực đẹp đầy đà cùng đầu vai gầy mà lại êm dịu. Trên người từng đợt run nhẹ càng có vẻ kích động hơn, đem thân thể Tần Tiêu cũng ôm được càng chặt hơn...Khí lực cư nhiên thô lớn.

Bờ môi của Tần Tiêu chậm rãi lướt xuống, thấy chỗ vai của nàng bị móng ngựa giẫm thương qua, tuy rằng đã khỏi hẳn, vẫn là lưu lại một chút vết thương thật nhỏ, không khỏi trìu mến hôn lên đó:

- Mặc Y...thực sự là khổ cực cho ngươi. Ta sẽ không nên mang ngươi đến Sóc Phương...

Mặc Y nhẹ nhàng giãy dụa một chút không cho Tần Tiêu hôn lên chỗ vết thương kia, mở ra mắt to trong veo như nước, lắc đầu nói rằng:

- Lão công, đừng nói như vậy... Mặc Y đời này sự tình hài lòng nhất chính là gặp được lão công, sự tình tự hào nhất chính là có thể vì lão công làm được một chút chuyện hữu dụng. Lão công, ta...ta có sự tình muốn nói với ngươi...

- Cái gì?

Tần Tiêu vô hạn ôn nhu đem khửu tay đặt ở trên miệng nàng, khẽ hôn lên chóp mũi của nàng một cái.

- Ta...

Mặc Y thần sắc rất là xấu hổ, né tránh nhãn thần của Tần Tiêu:

- Ta thuở nhỏ luyện võ, cưỡi ngựa giống như nam nhi, do đó năm sớm đã... Ngày hôm nay, khả năng không có lạc hồng. Thế nhưng ta thề, ta trước giờ chưa từng có tiếp xúc qua với nam nhân, cho dù là cầm tay cũng chưa từng cầm qua một cái!

- Ha hả, là việc này nha?

Tần Tiêu nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Mặc Y để nàng nghiêng đầu tựa qua đây. Ở trên trán nàng khẽ hôn một cái:

- Mặc Y, lão bà tốt của ta, lạc hồng không thú vị gì đó kia sao, thật sự mà nói, ta thực là không có để ý. Nữ tử vận động kịch liệt dễ dàng phá đi thứ kia, cái này ta cũng biết... Ngươi nghìn vạn lần đừng để trong lòng, ta cũng lấy lương tâm thề với trời, ta thực tuyệt không lưu ý.

Mặc Y phương tâm an lòng cảm động khẽ gật đầu, chủ động cùng với Tần Tiêu hôn với nhau.

Bờ môi đỏ mọng nóng nảy mà ướt át của nàng đã tựa như một bình xăng, đổ lên dục hỏa đang bùng cháy hừng hực của Tần Tiêu. Nhiệt độ giữa hai người trong lúc đó cũng mãnh liệt tăng lên. Để cho hai người bọn họ đều cảm giác y vật trên người kia đều trở thành trói buộc dư thừa mà vướng víu tay chân.

Tần Tiêu thật không ngờ, Mặc Y tập võ lớn lên, lại ở trong quân đội hỗn hơn nửa năm này, thân thể lại vẫn trắng nõn mà gợi cảm như vậy. Làn da trắng nộn như cùi vải, cùng đường cong trùng điệp phập phòng, ở dưới nến đỏ nổi lên đủ để cho toàn bộ nam nhân điên cuồng mà sáng mắt. Kỳ phong bảo đỉnh trước ngực kia đã giống như mê hoặc trí mạng, khiến Tần Tiêu yêu thích không buông tay, yêu không buông miệng.

Hai tay Mặc Y không tự giác nắm chặt đầu vai Tần Tiêu, dần dần bắt được càng chặt hơn, xung quanh lông mày cũng nhíu lại, hàm răng cắn lên trên môi. Mặc dù như vậy, nàng vẫn là theo bản năng phát sinh một tiếng ưm giống như linh hồn run rẩy.

Mặc Y khẽ kêu một tiếng, nhất thời xấu hổ một tay che lấy miệng của mình. Mở con mắt đã tràn ngập dâm diễm xuân thủy khẽ cười khanh khách.

Tần Tiêu đem nàng nhẹ tay khẽ xoay bụng ra, ôn nhu nói:

- Không sao cả, trong vòng trăm bước quanh soái trướng, quyết không có ngoại nhân.

Mặc Y e lệ nhắm mắt lại:

- Quá mất mặt... Ta cư nhiên cũng là dâm đãng như vậy...

- Ngốc quá!...

Tần Tiêu hôn lên môi đỏ mọng của nàng:

- Cùng với lão công của chính mình ở bên nhau nào có phải là dâm đãng. Cái này gọi là cá nước thân mật nhân luân chi tình mà!

Khi nói ra những lời này, Tần Tiêu tay già đời này đã đem vật che chắn cuối cùng trên thân thể Mặc Y rút đi.

Mặc Y nhẹ nhàng hô thấp một tiếng, đưa tay muốn kéo lại lớp tơ lụa bên cạnh đem hai người quấn vào bên trong. Loại này tình cảm bùng cháy cùng ngượng ngùng thật sự là kích thích thật lớn đối với dục niệm của Tần Tiêu. Đã vài tháng không biết mùi thịt, nam nhân cường hãn lúc này đã là long tinh hổ mãnh chưa từng có. Hắn loại tầm hoan cuồng nhiệt này, đồng dạng cũng đã lây nhiễm và cảm động lây sang Mặc Y, hai người dường như hai con rắn nước, giằng co, ôm ấp cùng nhau, giữa hai bên tựa như ông trời tác hợp ra vậy, không có một tia khe hở.

Quá hoàn mỹ...

Từ trên người Mặc Y, Tần Tiêu có một loại cảm giác sung sướng và hài hòa chưa từng có. Nguyên lai hai người cư nhiên là có thể hợp phách cùng thân mật khăng khít như vậy. Yêu và dục dung hợp cũng đã là thiên y vô phùng, không thể bắt bẻ như thế... Mặc Y, thực sự là ân sủng thượng thiên ban cho!

Có kinh nghiệm cùng với Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi vô số lần "chiến đấu", Tần Tiêu đã trở nên thập phần lão đạo, không có để Mặc Y cảm thụ được quá nhiều đau đớn và khó chịu. Sau vài giây kinh hãi ngắn ngủi, Mặc Y cũng động tình hưởng thụ. Hai người cứ như vậy vô cùng vui sướng và thích ý hưởng thụ vận động sinh mệnh, nhấp nha nhấp nhổm lên xuống đều đặn...

Trong đầu Mặc Y cũng đã là trống rỗng, bị yêu và dục bổ sung đến tràn đầy. Hàm răng trắng giữ môi hồng đỏ mọng mê người, sung sướng cùng đau đớn nửa nọ nửa kia ngâm khẽ lại không tự chủ phát sinh ra. Giống như tiếng trống và kèn lệnh trên chiến trường, thúc giục cùng kích phát uy phong và bá đạo của dũng sĩ Tần Tiêu này. Phảng phất như trong thiên địa kia, cũng chỉ còn tồn tại ôn nhu cùng vui sướng cùng tôn tại trong một cái chớp mắt...

Trên bàn nến đỏ vẫn như trước đang chập chờn, nhưng đã còn lại phần cuối, lưu lại một mảnh giọt nến đỏ sẫm. Nóng đến không chịu được, Tần Tiêu liền vén ra tơ lụa, nhất thời thoát khỏi ổ chăn giống như lồng hấp. Một cổ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái tiến đến. Mặc Y nhắm mắt lại thở hổn hển cũng là một thân đổ mồ hôi nhễ nhại, đột nhiên cảm giác trên người mát lạnh, vội vội vàng vàng không ngừng kéo chăn đắp qua, muốn che đậy thân thể, cắn môi nói rằng:

- Xấu hổ chết ta...Ngươi cũng đắp lên đi đừng để cảm lạnh.

Tần Tiêu cười một tiếng hắc hắc, vùi đầu tới hôn lên những giọt mồ hôi trên môi, cổ, đầu vai, và trên nhũ phong tinh mịn mà trong suốt của nàng, Mặc Y cười khẽ khanh khách né tránh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất