Lâm Vi Vũ nghiêng sang nhìn, thân thể tức thì căng cứng, sắc mặt tái xanh,
“Linh thú cấp bảy - Linh Mãng Hàn Băng!”
Lâm Vi Vũ tránh khỏi bàn tay của Tần Ninh, thấp giọng nói: “Là Linh Mãng Hàn Băng, linh thú cấp bảy, cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên, chúng ta không phải đối thủ”.
Tần Ninh cũng lười để ý Lâm Vi Vũ, nhìn về phía trước.
Nếu chỉ có mình Linh Mãng Hàn Băng cấp bảy thì hắn cũng không lo lắng làm gì.
“Bòooooo....”
Mà giờ khắc này, một tiếng ùm bò trầm thấp vang lên.
“Linh thú cấp tám - Kim Ngưu Sừng Tím!
Trái tim Lâm Vi Vũ lúc này đập thình thịch.
Linh thú cấp tám, cường giả cảnh giới Thông Thiên.
“Gràoooo...”
Đột nhiên, có tiếng sói tru vang lên. Hai người trốn trong hố sâu nín thở, một thân hình cao hơn trăm trượng đang từng bước tiến đến, tư thái ưu nhã, dáng dấp oai vệ.
“Linh thú cấp tám - Khiếu Thiên Thôn Nguyệt Lang!”
Lúc này, Lâm Vi Vũ đã hoàn toàn sợ hãi.
Toàn bộ vùng đất Cửu U, linh thú cấp bảy thì còn dễ nói, nhưng linh thú cấp tám thì cực kỳ hiếm gặp.
Mà linh thú cấp chín thì càng ít đến đáng thương.
Nhưng lúc này lại xuất hiện những hai con.
Bất kể là Kim Ngưu Sừng Tím hay là Khiếu Thiên Thôn Nguyệt Lang thì đều là vương giả trong linh thú cấp tám.
Mà lúc này, ở một nơi xa xôi, không chỉ có mấy con linh thú này, mà còn một vài linh thú cấp bảy, cấp tám đang tiến về nơi này...
“Rốt cuộc ngươi đưa ta đến chỗ nào thế?”, nhìn thấy mấy con linh thú đi xa dần, Lâm Vi Vũ mới dám lên tiếng.
“Núi Mộng Sơn, trung tâm rừng Thận Mộng!”
Tần Ninh lúc này đứng lên, lạnh nhạt nói: “Xem ra, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, nó thật sự đã trưởng thành ở nơi này rồi đấy”.
Thật sự trưởng thành?
Cái gì thật sự trưởng thành cơ?
Lâm Vi Vũ nhìn Tần Ninh, cảm thấy người thanh niên trước mặt mình giống như một người thần bí vậy.
“Tiếp theo, tốt nhất cô đừng đi theo ta nữa”.
Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ, lại nói: “Vậy đi cùng ta cũng được, nhưng ta bảo cô làm cái gì thì phải làm cái đó, nếu không thì sẽ chết!”
“Ta hiểu rồi!”
Ánh mắt Lâm Vi Vũ hiện ra vẻ giảo hoạt rồi biến mất.