“Rồi rồi!”
Tần Ninh không nhịn được nói: “Khi nào bảo các ông xông lên, cứ xông lên là được rồi. Giờ nói gì cũng vô dụng thôi mà”.
Năm vị trưởng lão cười ha ha, gật đầu.
Bọn họ coi như vẫn hiểu được tính tình của Tần Ninh.
Sau đó, Lý Nhất Phàm Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên, Trần Húc cũng lần lượt tỉnh lại.
Chỉ có Kiếm Tiểu Minh là một mạch ngồi dưới đất chưa tỉnh lại.
“Tính toán thời gian thì cũng phải được rồi chứ...”
Tần Ninh đi đến bên cạnh Kiếm Tiểu Minh, đưa ngón tay ra thăm dò, hơi nhíu mày.
Chỉ thấy Tần Ninh dùng bốn ngón tay giao nhau, trực tiếp bắn ra, điểm vào bốn huyệt vị của Kiếm Tiểu Minh.
“Cút hết, cút hết, chờ ông đây ra ngoài, chắc chắn sẽ làm thịt đám nhãi con các ngươi”.
Kiếm Tiểu Minh đột nhiên hét lên, trực tiếp đấm về phía Tần Ninh.
“Tiểu Minh, là ta đây!”
Tần Ninh nắm chặt hai tay Kiếm Tiểu Minh.
“Ca...”
Nhìn nhóm Tần Ninh, Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh biết mình tỉnh lại, tức thì mắng to một tiếng: “Con mẹ nó!”
“Làm sao vậy?”
Tần Ninh thấy tinh thần hỗn loạn của Kiếm Tiểu Minh, không khỏi hỏi.
“Ta đụng phải đám con cháu Cổ gia, ta vốn đang luyện kiếm thuật, tiến bộ nhanh chóng, giết linh hươu, định hái nhung hươu của nó thì chúng nhảy ra cướp của ta!”
“Ta vốn là con cháu của Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn, sao có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhường nhung hươu được?”
“Nói thật!”
Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, nghiêm túc nói.
“Được thôi...”, Kiếm Tiểu Minh ủ rũ, từ từ nói: “Ta thấy đông người, chắc chắn không phải đối thủ, bèn đưa nhung hươu cho chúng, nhưng đám khốn kiếp ấy dám nói nhìn ta ngứa mắt, bắt ta làm chó dò đường cho chúng. Ta không đồng ý, liền đánh nhau loạn xạ!”
“Kết quả, ta bị đánh rất thảm. Đám đó có người ở cảnh giới Thiên Nguyên, luôn miệng nói mình đến từ Cổ gia gì đó”.
“Cổ gia Lĩnh Nam?”, Thiên Linh Lung kinh ngạc nói.
Kiếm Tiểu Minh nói đến đây thì không nói nữa.
Không cần nghĩ cũng biết là một vài cách trả đũa bẩn thỉu.
“Những tên đó thực sự rất đáng ghét!”