Nghe Kiếm Tiểu Minh nói vậy, Tần Ninh không nhiều lời mà chỉ lẳng lặng đứng trước bia đá.
“Những tên đó cứ ở đây đi qua đi lại, ta xem là không có lòng tốt gì”, Kiếm Tiểu Minh nhìn đám người Mộ gia, thấp giọng nói: “Ca, huynh nói xem bọn họ đang tìm cái gì vậy?”
“Có lẽ chính họ cũng không biết mình đang muốn tìm cái gì”.
Tần Ninh lúc này phất tay nói: “Được, nghe xong chuyện cũ rồi thì chúng ta đi thôi”.
“Nâng bức tượng này lên rồi đem đi nào”.
“Vâng vâng, được... hả?”, Kiếm Tiểu Minh vừa đồng ý xong thì nhìn lại Tần Ninh: “Ca, huynh nghiêm túc hả?”
“Vác cái bức tượng này đi?”
Kiếm Tiểu Minh nhìn bức tượng nói: “Huynh đừng dọa ta chứ...”
“Nâng thì nâng đi, lắm lời thế?”
Kiếm Tiểu Minh đi tới bức tượng kia, chắp tay nói: “Vị tiền bối này, ta chỉ nghe lệnh làm việc thôi, xin đừng trách tội ta đó!”
Kiếm Tiểu Minh nói xong, đi lên trên, nâng bức tượng.
“Ơ?”
Nhưng vừa nâng lên thì Kiếm Tiểu Minh liền sửng sốt.
Bức tượng này cho người ta một cảm giác, vốn là rất nặng, nhưng khi nâng lên thì lại rất nhẹ, như là... cân nặng của một người vậy.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm cùng Thiên Linh Lung cũng đi qua hỏi.
“Bức tượng này nhẹ quá, như đang cõng một người vậy, kỳ lạ thật...”, Kiếm Tiểu Minh không khỏi lẩm bẩm.
Thiên Linh Lung nhìn bức tượng kia, từ từ nói: “Hơn nữa chất liệu của bức tượng này rất đặc thù, khiến người ta thấy kỳ lạ”.
“Không chỉ vậy đâu, trong bức tượng này còn có một mùi linh dược nhàn nhạt cơ...”, Thẩm Văn Hiên cũng nói.
Bốn người lẩm bẩm nhìn bức tượng.
Tần Ninh dẫn mọi người rời khỏi đây.
Đám người Mộ Kỳ vẫn bồi hồi như cũ, tựa hồ như phát hiện chút gì đó, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tần Ninh đi ra khỏi đại điện, lúc này toàn bộ Thiên Thận cung đầy người qua lại.
Rất nhiều đệ tử tông môn hạng hai, hạng ba đều đang đi tìm bảo vật.
Những tông môn đỉnh cao, thế gia, sớm đã chiếm lấy hết các cung điện nguy nga rộng rãi rồi, bọn họ chỉ có thể đi qua đi lại ở mấy cung điện nhỏ hơn.
“Đây là Thiên Thận cung hả? Sao chẳng có cái gì vậy!”