Tất cả mọi người đều không ngờ được rằng bên cạnh Tần Ninh lại có một vị cảnh giới Hoá Thần mạnh mẽ như vậy.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều im lặng không nói, Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước đi ra.
Lúc này, mấy người nhóm Thiên Linh Lung nhìn thấy rõ khi Tần Ninh xoay người hai tay chạm vào cửa cốc, đôi tay ấy đang run rẩy.
Mấy người đương nhiên biết Tần Ninh cũng không phải sợ mà phát run.
Lúc trước đối mặt với tông chủ U Minh Tông U Động Thiên, Tần Ninh vẫn cười nói thản nhiên, bây giờ chỉ là cường giả cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển của mấy thế gia, đại tông môn, hắn sẽ không sợ.
Ngay cả trong lòng mấy người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Thiên Linh Lung và Kiếm Tiểu Minh cũng nghĩ dường như ở trong trời đất này không có thứ gì khiến Tần Ninh sợ hãi hết.
Mà giờ phút này, hai tay của Tần Ninh đang run lên, hoàn toàn không phải là vì các thế lực đông đảo đang bao vây nhưng một cử động nhỏ cũng không dám động.
Mà là do đồ vật ở bên trong Mặc Cốc.
“Công tử...”
Lão Vệ đột nhiên gọi to một tiếng khiến Tần Ninh đột nhiên bừng tỉnh.
“Hả?”
Tần Ninh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía lão Vệ, chậm chạp nói: “Ta...”
“Không sao cả!”
Lão Vệ ôn hoà cười nói: “Công tử yên tâm đi!”
Tần Ninh lúc này gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia nhẹ nhõm.
Đợi hơn mười vạn năm cuối cùng cũng đã chờ được, trải qua bao lần luân hồi, vùng đất nhớ nhung vạn lần đang ở ngay trước mắt, có gì mà phải sợ.
Hai tay chạm vào nơi mở cửa trên cửa cốc, cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của Tần Ninh hiện lên từng đường linh văn, những đường linh văn này bắt đầu tản ra, giống như những con cá bơi vào biển cả, lúc này biến mất không một dấu vết.
Đại môn sơn cốc lúc này chậm rãi mở ra.
Lão Vệ nhìn đám người nhóm Thiên Đạo Nhất, nhận lấy bức tượng từ trong tay của Kiếm Tiểu Minh, dặn dò: “Các ngươi đứng ở chỗ này chờ ta”.
Đám người nhóm Thiên Đạo Nhất gật đầu.
Cho tới tận bây giò bọn họ cũng không biết Tần Ninh rốt cuộc muốn làm gì.
Chỉ có một người duy nhất trong đám người là Thiên Linh Lung hơi nhíu mày.
Ba người Tần Ninh, lão Vệ và tôm cát nhỏ chầm chậm bước vào bên trong Mặc Cốc.
Lúc này, Tần Ninh đi vào bên trong Mặc Cốc, cả cơ thể đột nhiên run lên.
Soạt...
Sau đó, bóng hình của Tần Ninh biến mất, trực tiếp tiến vào bên trong cốc.
Lối vào sơn cốc đủ cho mười người cùng đi song song, sau khi đi qua một thông đạo dài hơn một trăm mét, chỗ sâu nhất có bố cục giống như một vại nước vậy.
Giờ phút này, ở nơi sâu nhất sơn cốc, vùng trung tâm có một cây cổ thụ che trời mọc ra khỏi mặt đất.
Lá cây cổ thụ đó rất kỳ lạ, trông giống như mảnh dao vỡ vụn.
Nhưng bây giờ, trên mỗi cành của cây cổ thụ ấy đều có một báu vật không tầm thường.
Tôm cát nhỏ nhìn cây cổ thụ đầy rẫy bảo vật trời đất ở ngay trước mặt, lập tức nghẹn họng nhìn trân trân.
“Tử Tu Linh Căn mười bảy vạn năm”.
“Lục Mặc Ô Tham ba mươi vạn năm”.
“Đây là... Tử Quỳnh Ngọc Tương bảy mươi vạn năm!”
“...”
Nhìn thấy những bảo vật thần thánh trên thân cây đại thụ, hai mắt của tôm cát nhỏ sắp rớt ra ngoài.
Cái này... quả thật đúng là thiên đường trong mộng, là vùng đất thiên đường của các võ giả tu hành.
Hơn nữa cây đại thụ cao ngút không thấy điểm cuối, có thể tưởng tượng được nơi đây đầy rẫy vô số bảo vật của đất trời.
Càng lên cao hình như càng quý giá.
Chỉ tính riêng Tử Tu Linh Căn mười bảy vạn năm kia thôi cũng đủ khiến mấy lão già của cổ quốc, những thế gia cổ xưa trên toàn bộ Cửu U Đại Lục đích thân ra tay tranh đoạt, đủ khiến Cửu U Đại Lục này máu chảy thành sông.
Thế nhưng ở nơi đây thì nó chỉ được coi là đồ có giá trị thấp nhất mà thôi.
Tôm cát nhỏ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Đại đế, ngài trước đây rốt cuộc đã tiêu hao bao nhiêu bảo vật trời đất vậy!”
“Mà tia thần thức ở đây sau chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín năm liên tục thu thập hội tụ...”
“Hơn nữa trước đây bởi vì đại đế thu thập thần bảo gây ra động tĩnh quá lớn cho nên mới quyết định bố trí mật địa ở trong Thiên Thận Cung để che giấu tai mắt người ngoài!”
Nghe thấy lời này của lão Vệ, hai mắt tôm cát nhỏ trợn trừng.