“Ngươi với hắn đã giải quyết xong, ta còn chưa có giải quyết!”
Cốc Tân Nguyệt thản nhiên nói: “Lần sau còn nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta móc mắt của ngươi!”
Quế Nhất Luân mới vừa muốn chửi ầm lên, Ba Thiên Huy đã chặn miệng của hắn ta lại.
“Cáo từ!”
Ba Thiên Huy chắp tay nói.
“Đừng nóng vội!”
Tần Ninh lần nữa nói: “Kể từ hôm nay, Lưu Diễm Các mà gặp phải phiền phức ở Thiên Long đại lục, ta tìm Thiên Ngoại Thiên các người tính sổ!”
Nghe đến lời này, Ba Thiên Huy lảo đảo, kém chút ngã xuống đất.
Lưu Diễm Các gặp phải phiền phức?
Tìm bọn họ Thiên Ngoại Thiên tính sổ?
Không phải là Thiên Ngoại Thiên xuất thủ, mà Thiên Ngoại Thiên phải phụ trách?
Đùa gì thế!
Ba Thiên Huy gật đầu, không có mở miệng.
Nếu đợi tiếp nữa, không biết Tần Ninh còn muốn làm sao nữa.
Tên nhóc này, không đơn giản.
Cô gái kia, càng không đơn giản.
Vừa rồi, ông ta đều không cảm nhận được Cốc Tân Nguyệt ra tay thế nào.
Phải biết rằng, ông ta còn đứng bên cạnh Quế Nhất Luân đó!
Ba Thiên Huy không biết nên nói cái gì.
“Lần sau đừng động vào Tần Ninh nữa!”
Trên đường Ba Thiên Huy mang theo mọi người rời đi, ông ta nhìn Quế Nhất Luân mở miệng nói.
“Vì sao?”
Quế Nhất Luân tức giận nói: “Lẽ nào ta nên nhịn lại nỗi nhục ngày hôm nay?”
“Không vì sao hết, bảo ngươi không động thì đừng có động vào!”
Ba Thiên Huy quát lên: “Đối thủ của ngươi, là năm vị thiên kiêu của năm phương khác.”
“Tần Ninh, ngươi không phải là đối thủ của hắn.”
“Khốn kiếp!”
Quế Nhất Luân tức giận không ngớt.
Ba Thiên Huy tiếp tục nói: “Đừng kêu khốn kiếp nữa!”
“Vừa rồi, Cốc Tân Nguyệt xuất thủ, ta căn bản không cảm nhận được, ngươi hiểu ý của ta không?”
Lời này vừa nói ra, Quế Nhất Luân rất thức thời câm miệng.
Hắn ta hiểu, đương nhiên là hiểu!
Ba Thiên Huy, một trong tứ đại Thiên Vị, cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.