Tần Ninh lại chém thêm một kiếm ra.
Âm thanh ầm ầm lại một lần nữa vang lên.
Lại thêm mười mấy con liệt thi nổ tung.
Lần này, mấy con liệt thi còn lại đã hoàn toàn sợ hãi.
Người thanh niên trước mặt, trường kiếm trong tay đem đến áp lực chèn ép cực lớn cho bọn chúng, cộng thêm sấm sét kia là uy hiếp lớn nhất với bọn chúng.
Cuối cùng, mấy tên chạy trốn.
“Chạy trốn được sao?”
Tần Ninh đảo kiếm trong tay, kiếm mang lại một lần nữa giết ra.
Mấy chục con liệt thi phải liều mạng.
Chỉ trong thời gian chưa hết nửa chén trà nhỏ đã kết thúc.
Hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã hoàn toàn sững sờ.
“Cái này... hình như thật sự là một cách tốt!”, Bùi Thư Thư nửa ngày sau mới mở miệng.
Tần Ninh ngang ngược giết ra, có thể nói là cực kỳ bá đạo.
Thế nhưng Tần Ninh không nói đùa, cũng không phải cậy mạnh.
Mà thằng nhóc này thật sự có thể làm được điều đó!
“Ca, ca, ca không sao chứ?”
Trác Tiểu Nhã còn chưa bước đến, Bùi Thư Thư đột nhiên lao đến bên cạnh Tần Ninh như một cơn gió, cười hì hì nói: “Ca, ca thật lợi hại!”
“Tần ca, Bùi Thư Thư ta trước giờ chưa từng phục ai, chỉ phục một mình ca!”
“Cảnh giới Hoá Thần thất chuyển chém chết cảnh giới Nhân Vị, ai có thể địch lại chứ?”
“Đừng nịnh hót!”
Tần Ninh lúc này thản nhiên nói: “Lấy Tử Tịch Khôi đi, rời khỏi chỗ này!”
Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã sững sở, vội vàng đi đến lấy.
Tần Ninh nhìn linh rìu Khai, thần búa Trảm lơ lửng trên không trung, nhất thời chấn động.
“Búa rìu giao nhau, trong trời đất này ngoài ta ra thì còn có ai được nữa!”
Tần Ninh lẩm bẩm, không thèm quan tâm.
Vung tay một cái, thu hồi chiếc rìu nắm trong tay.
“Tiểu Thạch Đầu, lần này sư tổ nhất định sẽ tìm thấy ngươi!”
Tần Ninh bây giờ nắm chặt tay thành quyền.
Hắn vẫn nhớ như in Thiên Thanh Thạch năm đó.
Một tay cầm búa một tay cầm rìu, cơ thể cường tráng đứng ở trước mặt hắn khoe khoang.
“Sau này con cầm búa rìu trong tay đứng ở phía sau sư tổ, ai dám trừng mắt với người con sẽ bổ hắn một rìu!”
Những lời đầy khí phách của một thiếu niên non nớt vẫn rõ mồn một trước mắt.