“Hai con nghé còi, nhớ kỹ, Thiên Ám, ngươi họ Thạch, theo họ của ta!”
Thạch Cảm Đương không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một tàn ảnh.
Thiên Ám và Minh Ung hoàn toàn sững sờ.
Chuyện này... rốt cuộc là sao?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tuy nói là tỳ nữ của Tần Ninh nhưng đó cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Cha mẹ của hai người cũng nhìn ra được hai cô gái đối với Tần Ninh, có sùng bái, nhưng nhiều hơn là ái mộ, ở bên cạnh hắn ngoan ngoãn phục tùng.
Tuy ngoài miệng Tần Ninh nói Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên là tỳ nữ của mình.
Thế nhưng làm gì có ai lại lo lắng cho tỳ nữ đến thế.
Đích thân dạy bảo, đích thân huấn luyện, cầm trong lòng bàn tay nâng niu như thế?
Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sớm muộn cũng sẽ trở thành gia đình.
Vốn cho rằng thiệp mời lần này Thanh Vân tông gửi đến là Tần Ninh thành thân với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Thật không ngờ được rằng lại không phải như vậy.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Không chỉ có thế.
“Lão Ám, rốt cuộc thì ngươi họ Thiên hay là họ Thạch?”
Minh ung vừa nói ra lời này, Thiên Ám càng ngơ ngác.
“Cút đi!”
“Lời của một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi mà ngươi cũng tin à?”
Hắt xì...
Thạch Cảm Đương đang lao vùn vụt lúc nãy bỗng hắt hơi một cái.
“Ai mắng ta?”
Thạch Cảm Đương lúc này day day mũi.
Lần này còn chưa bắt con cháu mình sửa lại họ thì chỗ của sư tôn lại xảy ra chuyện.
Lại nói.
Diệp Viên Viên là ai?
Vân Sương Nhi là ai?
Hắn ta hoàn toàn không biết!
Mặc kệ!
Dù sao thì chuyện của sư tôn cũng chính là chuyện của mình!
Một lát nữa sư tôn bảo chặt ai thì cứ chặt kẻ đó!
Vừa khéo, ở đại lục Thiên Long vẫn còn chưa chặt đã!
Cơ thể của rồng băng lao vùn vụt đi.
Cốc Tân Nguyệt bây giờ đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
Vì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kia sao?
Nghĩ đến đây, trái tim của Cốc Tân Nguyệt hơi nhói đau.
“Không cần phải ăn giấm!”