Hạ Khai Nguyên bỗng quát lên.
“Đừng gọi nữa!”
Tần Ninh lúc này bước qua cánh cửa, nhìn hai người từ tốn nói: “Có kêu rách cả họng thì người bên ngoài cũng không nghe thấy được đâu!”
“Tần... Tần... Tần Ninh...”
Nhìn thấy Tần Ninh, hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên đột nhiên sững sờ.
Tần Ninh đã quay về rồi!
“Tần Ninh, nếu ngươi dám làm loạn gây sự, cao thủ của cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam đều ở đây, ngươi sẽ chết không chỗ chôn thây!”
Rầm rầm...
Cơ thể của hai người Hạ Minh Động và Hạ Khai Nguyên ầm ầm ngã xuống đất, bị Thạch Cảm Đương đánh ngã nằm trên đất.
“Chỉ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ mà cũng dám uy hiếp sư tôn ta?”
“Cho dù cha ngươi có đến đây thì cũng chẳng có cái năng lực đấy đâu!”
Tần Ninh đi vào trong phòng, nhìn hai người ngồi trên giường.
Cốc Tân Nguyệt vung tay lên, cấm chế được giải trừ.
Chỉ là cấm chế do cảnh giới Địa Vị bày ra sao có thể làm khó được nàng!
“Công tử!”
“Công tử!”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lập tức nhào về phía trước, một trái một phải sà vào lòng Tần Ninh thấp giọng khóc thút thít, dường như muốn phát tiết tất cả ai oán trong lòng ra.
Tần Ninh trong lúc nhất thời trái ôm phải ấp.
Thạch Cảm Đương rút lui.
Nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt nói: “Nguyệt tỷ tỷ, bây giờ hơi gượng gạo, chi bằng chúng ta cũng... ôm một cái?”
Bộp...
Thân ảnh của Thạch Cảm Đương bật ngược lại phía sau, dính ở trên tường.
Cảm nhận được hai cô gái phát tiết ai oán, lo nghĩ cùng với sợ hãi trong lòng ra, Tần Ninh nở một nụ cười khổ.
Vỗ vỗ vai của hai cô gái, Tần Ninh an ủi: “Không sao, không sao, nếu không phải là do tiểu tử thối kia kéo dài thời gian thì cũng không lâu đến thế”.
Hai cô gái bây giờ dần dần không còn thổn thức.
Tần Ninh lúc này thở dài một hơi.
Ngay cả Diệp Viên Viên xưa nay tính tính lãnh đạm bây giờ cũng không nhịn được bổ nhào về phía hắn, có thể thấy được lần này hai nàng ấy đã bị doạ sợ rồi.
“Đừng khóc, không sao, ta trở về rồi, không sao!”
Tần Ninh liên tục an ủi.
Ta đã tạo nghiệt gì chứ?
Thạch Cảm Đương một bụng ấm ức.