Là sát thần.
Chỉ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ vậy mà đối phó với cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lại đơn giản giống như giết gà giết chó vậy.
Thằng nhãi này còn là người sao hả?
“Thiếu chủ đi trước đi”.
Tên tộc lão cuối cùng sắc mặt tàn nhẫn lao đến Tần Ninh.
“Ai cũng không được đi”.
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung một tay ra.
Đoàng...
Một tiếng nổ vang lên.
Tia sáng trên người của Tần Ninh bắn ra khắp nơi.
Một phát giết ra, cơ thể mang theo ánh kim quang, ngang ngược đi qua.
Đùng…
Âm thanh nặng nề một lần nữa vang lên, lão tộc kia cuối cùng phun ra một ngụm máu, bị Tần Ninh trực tiếp giết chết tươi.
Bây giờ không ai dám xem thường Tần Ninh nữa.
Nhìn thấy Thần Nam Vân mặt xám như tro, Tần Ninh cũng không khách khí.
Vung tay lên, Thần Nam Vân ngay lập tức bị Tần Ninh túm lại.
Bịch...
Một tiếng bịch bịch vang lên.
Trước đại điện Thanh Vân tông.
Thần Nam Vân bị ném xuống đất, cả người co quắp nằm trên mặt đất.
“A...”
Giữa không trung truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Thần tam gia Thần Thước bây giờ kêu rên liên hồi, tay và chân đã bị Thạch Cảm Đương chặt đứt.
Người của cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam cũng bị đuổi giết, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Toàn bộ bên trong Thanh Vân tông mùi máu tươi ngày càng nồng nặc.
Các cổ quốc và thế gia lớn ở phía xa trông thấy cảnh này, thổn thức không thôi.
Từ hôm nay, xem như không còn cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam nữa rồi.
Thế nhưng Tần Ninh hôm nay lại trêu chọc Thần gia.
Đánh thiếu chủ của Thần gia tàn phế.
Thần gia nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Ninh thật sự đã đắc tội với Thần gia rồi.
Ngay sau đó, cơ thể của Thạch Cảm Đương tiếp đất.
“Một lão già gần tiến vào cảnh giới Thiên Vị đúng là hơi khó đối phó”, Thạch Cảm Đương cười he he nói.