Dần dần nở một nụ cười.
Tần Ninh nhìn kiếm Đoạn Không như nhìn tình nhân của mình, cười nói: “Thật nghịch ngợm!”
Ông...
Trong nháy mắt, ánh kiếm của kiếm Đoạn Không càng thêm rực rỡ.
Mọi người lúc này hoàn toàn ngây ra.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Sau một khắc, cảnh tượng trước mắt Tần Ninh thay đổi hoàn toàn.
Trong một thế giới bao la rộng lớn, Tần Ninh ngạo nghễ đứng vững.
Trước mặt hắn là một một người khoanh chân ngồi, tay cầm kiếm Đoạn Không.
“Ngươi là người phương nào?”
Người kia có dung mạo không rõ ràng, nhìn thấy Tần Ninh thì kinh ngạc không thôi.
“Ta là người độ ngươi!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Thần Phong, hôm nay ngươi cũng đừng trách ta vô tình”.
Nghe đến lời này thân thể hư ảo kia ngẩn ra.
“Quả nhiên, thế nhân đều nói, kiếm vô tình người hữu tình. Nhưng ta lại nói, người vô tình kiếm hữu tình”.
“Kiếm Đoạn Không còn nhớ đến ta, ngươi lại không nhớ ra. Hoặc là... ngươi cố ý không nhớ ra ta!”
Lời này vừa nói ra, ảo ảnh kia tức thì run rẩy.
Tiếng ầm ầm vang lên, ảo ảnh kia lập tức quỳ xuống.
“Đại Đế!”
“Giờ nhớ ra ta rồi à?”
Tần Ninh hờ hững nói: “Người chết đèn tắt. Trên thế gian này, trừ phi là người tu luyện ra linh hồn, nếu không thì không ai có thể lưu lại ý niệm ở bên trong kiếm”.
“Ta từng dạy ngươi, ngươi cũng học được”.
“Kiếm Đoạn Không ở Thần gia là thêm một con bài tẩy”.
“Thần gia của ngươi đi tới ngày hôm nay là Thần Phong ngươi giỏi, ta không quan tâm”.
“Chẳng qua người Thần gia muốn giết ta, muốn động vào người của ta. Ngươi cảm giác được ta tới, thế nhưng vẫn chém kiếm Đoạn Không ra!”
Tần Ninh không ngừng lẩm bẩm nói ra.
Từ lúc kiếm Đoạn Không xuất hiện, hắn đã nắm bắt được một ý niệm đến điều tra hắn.
Nhưng là ý niệm đó lại lui bước.
Nói đúng ra là bàng hoàng.
“Đại Đế, ta sai rồi!”
Ý niệm của Thần Phong tức thì dập đầu nói.
Ông ta suy nghĩ một hồi thì quyết định giết Tần Ninh.
Giết ân nhân của ông ta.