Búa rìu chém ra, Thần Khải lúc này nổ tung.
Thấy cảnh này, Thần Nam Vân biết!
Thần gia xong đời!
Ông nội chết!
Cha chết!
Hết thảy đều xong đời!
Thạch Cảm Đương lúc này bị thương rất nhiều.
Nhưng đôi mắt lại tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Thoải mái!”
Thạch Cảm Đương hét lớn một tiếng.
Thạch Cảm Đương nhìn Tần Ninh, cười ha ha nói: “Sư tôn, đám vô lương tâm này đều đáng chết!”
Kiếm Đoạn Không trở lại trong tay Tần Ninh.
Nhìn cảnh tiệc mừng hoang tàn khắp nơi, Tần Ninh im lặng không lên tiếng.
Lúc này, đám cao thủ của Thần gia tử thương hơn phân nửa, chỉ còn lại mười mấy người sợ hãi chạy trốn.
Tần Ninh cũng không thèm quan tâm.
“Dời nhà kho của Thần gia đi thôi!”
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương hưng phấn không thôi.
Thạch Cảm Đương suy nghĩ rất đơn giản.
Ngỗ nghịch Tần Ninh, nhục mạ Tần Ninh, giết là xong!
Quan tâm chuyện khác nhiều làm gì?
Lúc này Cốc Tân Nguyệt đứng ở bên cạnh Tần Ninh, cười nói: “Làm sao? Cuối cùng vẫn phải làm kẻ ác hả?”
“Không làm kẻ ác thì cũng hết cách!” Tần Ninh khẽ cười, đáp: “Nếu không, kẻ nào cũng tưởng rằng ta dễ bắt nạt thì ta phải làm sao đây?”
Cốc Tân Nguyệt không nhiều lời.
Lúc kiếm Đoạn Không chém tới, nàng cũng rất kinh ngạc.
Nhưng khi nhìn thấy hành động của Tần Ninh lúc sau nàng thì biết rõ.
Có vài người, không phải ngươi đối tốt với hắn ta thì hắn ta sẽ mang ơn. Lấy oán trả ơn là chuyện xảy ra nhiều lắm!
Tần Ninh không quá mức đau lòng vì chuyện này.
Thấy nhiều rồi, cũng quen.
Đã lấy oán trả ơn, vậy xem... ai ác hơn!
Thạch Cảm Đương vui vẻ đi vơ vét nhà kho Thần gia.
Chất đầy một túi nhẫn không gian.
Đó là nhẫn không gian, ấy thế mà đựng đầy trong một túi.
“Xem cái tác phong của ngươi kìa!”
Tần Ninh mắng mỏ: “Chuẩn bị quay về đi!”
“Vâng!”