Cha nhất thống thế giới Đại Thiên, phân chia cửu thiên.
Nhưng hắn chưa từng thấy cảnh tượng nào vĩ đại như thế.
Đây là...
Thế giới bên ngoài!
Trong lòng Tần Ninh dậy sóng.
Không phải Cốc Tân Nguyệt không là con người.
Chẳng qua nàng không phải người của thế giới chư thần mà thôi.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ không dám nghĩ như thế.
Nhưng Tần Ninh từ đầu đã đi theo Vô Thượng Thần Đế chinh chiến thiên hạ.
Sau này trải qua chín đời chín kiếp, lên tới cửu thiên xuống đến lòng đất, được thấy và hiểu biết rất nhiều.
Cốc Tân Nguyệt tuy là người nhưng lại cũng không thuộc về thế giới chư thần.
Năm đó Vô Thượng Thần Đế thống nhất vạn giới, đặt tên là Vân Giới.
Tần Ninh có thể khẳng định không có sự tồn tại nào đặc biệt như thế này trong toàn bộ Vân Giới.
“Tinh vực...”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Một tinh vực rốt cuộc đồ sộ đến mức nào... Cha rời khỏi Vân Giới có phải là vì... có thế giới bên ngoài tồn tại hay không?”
Giữa tiếng thấp giọng thì thầm, Tần Ninh đi lên phía trước, nhìn hồn phách Cốc Tân Nguyệt.
Hình dạng hồn phách kia giống như bản thể của Cốc Tân Nguyệt, sắc đẹp tuyệt trần khiến người ta rung động lòng người.
Lúc này đang chìm vào giấc ngủ say, điềm đạm bình tĩnh.
Hồn phách xung quanh, bức tranh tinh vực bày ra, như thể kết nối chặt chẽ với nàng.
Mạnh mẽ!
Không tưởng tượng nổi!
Lần đầu tiên Tần Ninh có cảm giác này.
Vù…
Chính vào lúc này, hồn phách kia đột nhiên mở hai mắt.
Giây tiếp theo, một luồng sóng mạnh mẽ gần như phá hủy thần hồn Băng Hoàng của Tần Ninh.
Ầm…
Tiếng nổ tung nặng nề vang lên, đầu óc Tần Ninh choáng váng.
Bóng hồn phách kia lôi kéo Tần Ninh, trong nháy mắt, sóng cuốn mở ra.
Hồn lực tầng tầng công kích, gần như khiến Tần Ninh bất tỉnh.
Quá mạnh mẽ!
Nhưng chẳng qua bây giờ hiển nhiên không phải suy tính chuyện này.
Bị hồn phách Cốc Tân Nguyệt cuốn vào, thần hồn Băng Hoàng của hắn rất có khả năng tán loạn.
“Nguyệt nhi, tỉnh táo lại!”