Thạch Cảm Đương cười hì hì, có vẻ rất hàm hậu.
Chỉ là không biết, Thương Nguyệt mà biết thiếu niên nhìn có vẻ thật thà này thực ra đã sống mấy vạn năm thì sẽ có cảm xúc gì đây?
Mấy người đi vào đình viện.
Đình viện to lớn, trong ngoài ba phòng, tiền đình hậu viện và hoa viên, thoạt nhìn không tệ.
Có thể thấy, hai huynh muội Thương Dương và Thương Nguyệt đều rất có tâm chuẩn bị.
Thạch Cảm Đương tuy nói năng bỗ bã, nhưng phàm là chuyện liên quan đến chuyện Tần Ninh giao cho, hắn ta đều làm hoàn hảo đến từng chi tiết.
Điểm này, lão Vệ cũng không bằng.
Đi vào đình viện, mấy người cũng ngồi ở tiền sảnh nói chuyện phiếm, có tỳ nữ bưng trà rót nước.
“Làm càn!”
Ngay lúc này, một tiếng quát vang lên ở ngoài cửa viện và nói: “Đại lục Hà Bá chúng ta tốt xấu gì cũng là đại lục trung cấp, đại lục Thương Vân các ngươi coi thường đại lục Hà Bá à?”
“Cái sân rách này tốt chỗ nào? Lập tức đổi gian khác!”
Tiềng ồn ào càng ngày càng rõ ràng hơn, sắc mặt Thương Dương có chút khó coi.
“Mấy vị ngồi đi, ta ra xem sao”.
Thương Dương lập tức đứng dậy.
Thương Nguyệt cũng đi theo.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
“Mặc dù họ chiếm giữ một đại lục, vị trí cực cao, nhưng nếu có người càng mạnh hơn thì cũng phải khúm núm”.
Vân Sương Nhi cảm thán.
“Vân tỷ tỷ cảm thán nhiều như vậy làm cái gì? Theo sư tôn, không ai dám bắt nạt, ai dám bắt nạt, nện chết kẻ đó”.
Thạch Cảm Đương cười ha ha nói.
Bốp...
Bốn người đang nói chuyện ở tiền sảnh thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng tát vang vọng.
Thạch Cảm Đương hơi biến đổi sắc mặt.
“Ra đi!”
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương lập tức đứng dậy.
Mấy người đẩy cửa đi ra.
Lúc này, ngoài cửa lớn, trên đường phố có mấy bóng người đứng.
Người đứng đầu nhất, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, cũng có khí tức cảnh giới Nhân Vị.
Lúc này, Thương Dương có sắc mặt khó coi, gò má bên trái sưng vù.
Mấy người đối diện vẫn có dáng vẻ bệ vệ phách lỗi như cũ, lạnh lùng nhìn qua.