Đập vào mắt là một toà đình viện dài trăm mét, rộng khoảng năm mươi mét, giữa đình viện có một cái hồ nhỏ, hai bên hồ là hai lối đi lát sỏi.
Đi qua hai con đường ấy thì mới vào bên trong sảnh chính.
“Thiết kế không tồi!”, Thạch Cảm Đương dò xét nói.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn con đường lát sỏi, tiến lên phía trước.
Cùng lúc đó, hai bóng hình bước vào con đường lát sỏi, nhưng cơ thể lập tức cứng đờ.
“Công tử... nặng quá!”
Vân Sương Nhi không nhịn được nói.
“Quên không nói cho các cô biết”, Tần Ninh cười nói: “Đế Quân Bắc Thương này tính cách kỳ quặc, mỗi một cung điện của đệ tử đều có hai đường âm dương”.
“Đường âm dương?”
“Ừm, đường âm dương, phân chia âm dương đối với võ giả mà nói có tính rèn luyện cực lớn”.
“Hai người các cô là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, linh khí ngưng kết tụ tập thành biển, có khí tràng lớn mạnh”.
“Ở trên con đường âm dương này tôi luyện nhiều, có tác dụng cực lớn đối với việc áp chế linh khí xốc nổi của các cô!”
Tần Ninh cười cười sải bước đi lên.
Đi ở trên con đường âm dương, linh khí bên trong cơ thể của Tần Ninh bị khống chế trùng xuống.
Lúc này, linh khí toàn thân vốn đang tụ tập đang không ngừng dịch chuyển về phía dưới chân Tần Ninh.
Giống như một cây gậy tre tràn đầy thể khí.
Nhưng bây giờ thể khí bị nén xuống, cô đọng lại một chỗ biến thành thể lỏng.
Tần Ninh không nói gì lập tức hấp thu linh khí xung quanh.
Dần dần, những linh khí ấy tiếp tục đi vào bên trong cơ thể.
Linh khí bên trong cơ thể của Tần Ninh bị áp chế càng ngày càng mãnh liệt, mà tốc độ hấp thu linh khí của hắn cũng mỗi lúc một nhanh.
Chẳng mấy chốc, khí tức của Tần Ninh đã đạt đến mức cao nhất.
“Cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.
Lại tấn thăng rồi!
“Đừng phân tâm!”
Tần Ninh quát khẽ: “Áp chế linh khí bên trong cơ thể của các cô lại, nhân cơ hội hấp thu linh khí vào bên trong cơ thể có thể khiến cảnh giới của các cô càng thêm vững chắc hơn”.
Thiên cung Bắc Thương quả nhiên không tầm thường.
“Sư tôn...”