Là Tần Ninh!
“Giết con trai ta Thạch Ngọc Kiệt, Tần Ninh, ngươi nên đền mạng!”
Lúc này Thạch Thịnh Vũ giận dữ không kiềm chế được, toàn thân trên dưới đằng đằng sát khí.
“Hử?”
Tần Ninh cau mày lại.
“Công tử, tứ đại huyền cảnh Tạo Hóa Thạch Thịnh Vũ, Hạ Khải Việt, Thiên Trường Khiếu, Long Diễm nói chúng ta giết con họ!”
Vân Sương Nhi giận dữ bất bình nói.
Nhưng người này vừa xuất hiện liền ra tay với bọn họ, cực kỳ tàn bạo.
Biểu cảm của Tần Ninh không thay đổi, nhìn bốn phía.
“Long Trạch Đào là ta giết!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nhưng những tên khác… là ai?”
Lời này vừa nói ra, ba người Thạch Thịnh Vũ, Hạ Khải Việt, Thiên Trường Khiếu hoàn toàn nổi giận.
Tần Ninh đã giết ba người Thạch Ngọc Kiệt, Hạ Văn Phủ, Thiên Thanh Nguyệt, lại căn bản không biết ba người là thiếu chủ của bọn họ.
Người này hoàn toàn coi bọn họ là người bình thường mà giết?
Đáng ghét!
Đáng hận!
“Con trai ta Thạch Ngọc Kiệt, trước đó chẳng qua tranh chấp mấy câu với ngươi, ngươi liền hạ tay giết chết, Tần Ninh ngươi quá làm càn rồi!”, Thạch Thịnh Vũ quát lên.
“Thạch Ngọc Kiệt?”
Sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, thản nhiên nói: “Cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, ta vì mấy câu nói mà giết hắn?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều ngây ra.
Thằng nhãi này…
Ý tứ là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ căn bản không đáng cho Tần Ninh ra tay.
Thạch Thịnh Vũ hoàn toàn nổi giận.
“Tần Ninh, chết đến nơi rồi không không biết!”
Lãng Vinh Thăng lúc này đằng đằng sát khí.
“Huyết gia nhà ta dễ giết như vậy sao?”, Huyết Xung Khung cũng như vậy.
“Các ngươi là?”
Tần Ninh nhìn hai người, buồn bực nói.
Hai ngươi Lăng Vinh Thăng và Huyết Xung Khung giống như phun ra một hớp máu già.
“Ách…”
Tần Ninh từ từ nói: “Ba người Lãng Huyền Minh, Huyết Vô Tận và Long Trạch Đào là ta giết, còn về Thạch Ngọc Kiệt gì đó… ta không quen biết, giết chúng làm gì?”
“Lãng gia, Huyết gia và Long Hiên các muốn báo thù, đến cũng được!”