Thang trời Vạn Đạo bây giờ sụp đổ thành một đống đổ nát, khí tức của Tần Ninh cũng biến mất.
Bảy người Thạch Kiếm Vân lúc này vội vàng lấy ra một viên huyền đan nuốt xuống, phục hồi khí tức.
Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ mà lại khiến bảy người bọn họ phải chật vật như này, đúng là chuyện chưa bao giờ nghe thấy.
Qua ngày hôm nay thì bảy người bọn họ sẽ hoàn toàn nổi tiếng.
Nhưng mà cái tiếng này bọn họ lại chẳng muốn một chút nào.
“Các ngươi thật sự cho rằng có thể giết chết được ta sao?”
Đúng lúc này, một luồng khí tức nổi lên.
Bên trong đống đổ nát có một thân ảnh đang từ từ leo ra.
Tần Ninh!
Giờ phút này quần áo trên người Tần Ninh rách tả tơi, cơ bắp toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra nhưng lại kèm theo vết máu trông rất kinh khủng.
Tần Ninh đứng dậy nhìn thẳng về phía trước.
Không chết sao?
Thế mà lại không chết!
Sắc mặt của bảy người Thạch Kiếm Vân bây giờ hoàn toàn thay đổi.
Như thế mà vẫn chưa chết!
Chết tiệt!
Tần Ninh lúc này đứng ở trên đống đổ nát nhìn bảy người.
Mà cùng lúc đó, phía trước cửa cung Bắc Thương, cánh cổng lớn đột nhiên đóng sầm lại, toàn bộ cung điện lúc này rung chuyển, tản ra một luồng khí tức khủng khiếp.
“Cút đi!”
Tần Ninh quay mặt về sau, mắng một câu nói: “Chỉ là bảy tên nhị đoạn, không cần đâu”.
“Lão tử có thể giết được! Thật sự cho rằng lão tử bây giờ là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ là phế vật sao?”
Cùng với tiếng mắng của Tần Ninh, sự rung chuyển trong cung Bắc Thương dần dần giảm bớt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tần Ninh đang nói chuyện với ai?
Lúc này Tần Ninh nhìn bảy người, nhếch mép nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này thật sự trông chẳng tốt đẹ chút nào.
“Các ngươi quả thật đã chọc giận ta rồi đấy!”
Nhìn bảy người, Tần Ninh nhếch miệng cười nói: “Hôm nay nếu đã tàn sát Tạo Hoá vậy thì tàn sát mãnh liệt thêm chút!”
Vừa dứt lời, xung quanh cơ thể của Tần Ninb lại hiện ra trụ thiên vị.
Rồng băng và thần hồn cùng xuất hiện.