Tuy hai người không có gì ngoài xưng hô danh phận, nhưng trong âm thầm có thể nói là như sư đồ, như cha con.
Cuối cùng lần này Đạo Thiên Hành đã hiểu.
“Giờ thì hay rồi...”
Đạo Thiên Hành không nhịn được nói: “U Vương trở về, đời sau của vãng sinh đồng xuất hiện, chắc hẳn Vân Vương trong Thanh Ninh các sẽ vui đến phát khóc...”
Lúc này Đạo Thiên Hành cảm thấy sau chín vạn năm, ngàn vạn đại lục, chỉ sợ sẽ có thêm một cái danh hiệu nữa.
Mà chắc hẳn cái danh hiệu này sẽ để cho những Vương giả được sinh ra trong chín vạn năm qua hoàn toàn hoảng sợ.
Giờ phút này, đám người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Một sư một đồ này.
Kinh khủng.
Sư tôn Niết Bàn tầng hai chống lại Niết Bàn tầng bảy.
Đồ đệ cũng không kém, Niết Bàn tầng một lại có thể chém giết Dương Triết Phong Niết Bàn tầng ba, đây chính là Dương Triết Phong một trong Giang Bắc tứ hổ đó.
Giờ phút này, bóng người Lý Nhàn Ngư rơi xuống, sắc mặt tái nhợt.
“Nương...”
“Muội muội...”
Lý Nhàn Ngư không kiềm chế được mà chảy nước mắt.
Xa cách hai mươi năm, hắn ta bất lực nhìn từng người trong tộc bị người ta đuổi giết, chết ở trước mặt mình.
Ngày hôm nay giết Dương Triết Phong cũng xem như thu lại một chút lợi tức trước!
“Lý Nhàn Ngư, ta muốn ngươi chết!”
Dương Hạo Thiên giận dữ.
“Lục Hà, Khâu Nhiễm!”
Dương Hạo Thiên giận dữ hét lên: “Giết Lý Nhàn Ngư cho ta”.
“Tông chủ...”
Lục Hà và Khâu Nhiễm chính là hai vị phó tông chủ Niết Bàn tầng bảy của Yểm Nhật tông.
“Tông chủ, không thể giết Lý Nhàn Ngư được…”, Khâu Nhiễm không nhịn được nói: “Người kia nói...”
“Giết!”
Dương Hạo Thiên gần như điên cuồng, quát lên: “Giết con ta, kẻ này ắt phải chết!”
Lúc này hai người Lục Hà và Khâu Nhiễm đều không còn dám nhiều lời nữa.
Vù vù...
Hai bóng người phóng tới chỗ Lý Nhàn Ngư.
Bây giờ Lý Nhàn Ngư đang thở hồng hộc, sắc mặt khó coi.
Kém xa sư tôn.
Bây giờ còn phải kéo sư tôn về sau nữa.
“Giết!”