“Ừ!”
Tần Hải gật đầu.
Mới gặp lại Tần Ninh, Tần Hải đúng là kích động không thôi.
Tần gia về trước khó khăn, cha phải khổ cực chống đỡ, vì Tinh Môn của Tần Ninh bị đoạt nên Tần gia gần như đã rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng lúc này, Tần Ninh gặp phúc trong họa, có thể nói là lấy sức một mình tiêu diệt Lăng gia Sở gia.
Mà Tần gia cũng vì thế mà thay đổi long trời lở đất.
Tần Sơn khai quật thể chất.
Mà Tần Hải cũng là Cửu Nguyên Thiên Mạch, kinh mạch mạnh mẽ, cảnh giới tăng cao.
Tinh Môn của Tần Ninh bị đoạt nhưng lại trở nên càng thêm mạnh mẽ.
Tần gia một nhà ba con trai, hiện nay có thể nói ai cũng là nhân tài.
Tất cả đều từ sự thay đổi của Tần Ninh.
“Vị này là...”
Tần Hải nhìn sang Lý Nhàn Ngư ở một bên.
“Đệ tử Lý Nhàn Ngư chính là đệ tử mà sư tôn mới nhận, xin bái kiến… bái kiến…”
Lý Nhàn Ngư nói thật lâu mà vẫn không biết nên gọi Tần Hải là gì.
Tần nhị ca?
Vậy thì loạn vị trí quá.
Tần sư bá?
Nhưng Tần Hải và Tần Ninh là huynh đệ chứ không phải sư huynh đệ.
“Gọi ta là Tần nhị ca được rồi”, Tần Hải lúc này cười cười nhìn Tần Ninh: “Tên nhóc nhà đệ giỏi lắm, còn nhận cả đồ đệ cơ đấy!”
Tần Ninh không nói nhiều.
Huynh đệ hai người đã lâu không gặp, tâm tình đến đêm khuya.
Trong lúc ấy, Khương Như Yên tới mấy lần, hàn huyên vài câu rồi đi ra ngoài.
Thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau, Tần Ninh mới trở lại lều của mình.
Lý Nhàn Ngư nghe cả một đêm, trong lòng thật sự khiếp sợ.
Sư tôn quá đáng gờm.
Tinh Môn bị tước đoạt mà không chết, hơn nữa còn từng bước trở thành bá chủ của Cửu U đại lục, lại khiến Cửu U đại lục trở thành sự tồn tại không kém gì đại lục thứ trung tâm.
Nghe giống như Thiên Thư vậy.
Nhưng tất thảy đều là chuyện xảy ra rõ rành rành.
Lý Nhàn Ngư sắp xếp lại một phen, chỉ cảm thấy mình vẫn hiểu biết quá ít về sư tôn.
Một đêm im lặng, sáng sớm hôm sau, Lý Nhàn Ngư đã vọt vào trong lều của Tần Ninh.
“Sư tôn, Tử Hiên Các xuất thế rồi!”