Leng keng...
Vòng bán nguyệt chém lên hai cánh tay của Thanh Nguyên.
Song, tiếng kim loại va vào nhau lại phát ra vang dội, lão ta không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục lao về phía Tần Ninh.
Đòn tấn công của hắn vô dụng!
Các đệ tử Bách Luyện tông tức thì tỏ ra trào phúng.
Tần Ninh ngu ngốc thế đấy.
Khả năng phòng ngự của Thanh Nguyên trưởng lão được mệnh danh là vô địch trong cảnh giới Niết Bàn kia mà.
Tần Ninh tuyệt đối không phá vỡ được.
"Tiểu tử, đi chết đi!"
"Ông mới là kẻ phải chết".
Khóe môi Tần Ninh nhếch lên.
Trong lúc nhất thời, hắn bước ra một bước, lại hai vầng trăng khuyết xuất hiện giữa lòng hai tay.
Đồng thời, một nguyệt nhận cũng dần ngưng tụ trước người hắn.
Ba vầng trăng khuyết được hình thành cùng lúc.
Nháy mắt bắn tới.
"Vô dụng thôi!"
Thanh Nguyên trưởng lão cười nhạo.
"Thử là biết thôi".
Tần Ninh không để bụng, tung một chưởng ra.
Hai vầng trăng khuyết chém vào hai cánh tay của Thanh Nguyên.
Tiếng va chạm "keng keng" vang vọng lần nữa.
Vẻ mặt của Thanh Nguyên vẫn bình thản như thế. Đòn công kích bé tí tẹo này của Tần Ninh không làm gì được lão ta.
Nhưng ngay sau đó, Thanh Nguyên đột ngột tái mặt.
Hai cánh tay của lão ta hơi tê rần.
Dù không bị thương nhưng lão ta không thể cử động tay được nữa sau đòn đánh của Tần Ninh.
Mà đó vẫn chưa phải là chỗ chí mạng.
Chí mạng là nguyệt nhận trước mặt Tần Ninh đã lao tới.
Nhưng nguyệt nhận đó hướng tới vị trí dưới bụng chứ không chém vào chỗ hiểm của Thanh Nguyên.
"Thôi chết!"
Mặt mày Thanh Nguyên trưởng lão trắng tái.
Lão ta muốn phản kháng nhưng hai tay chẳng có cảm giác gì, lão ta đành liên tục lùi về sau.
Nhưng sao có thể sánh được tốc độ của nguyệt nhận?
"Tông chủ, cứu ta!"
Thanh Nguyên hét