Một đệ tử lúc này bỏ binh khí xuống và đi tới bên người Lục Sơn Triết.
Từ từ, từng tên đệ tử đều dừng lại.
Mấy chục đệ tử, trong chớp mắt chỉ còn lại mấy người vẫn liều mạng chống lại.
Thấy vậy, sắc mặt Vương Khiếu Không trở nên ảm đạm.
Đây chính là lòng người!
“Khương Như Yên!”
Vương Khiếu Không trầm giọng nói: “Để ta ở lại cản bọn họ, cô dẫn người rời đi, còn Tần Hải...”
Khương Như Yên lúc này nhìn Tần Hải.
Vào giờ phút này, khí tức của Tần Hải đang không ngừng xói mòn.
Tiếp tục như thế sẽ không phải cách!
“Vương đạo sư...”
“Bây giờ không phải là thời điểm lãng phí thời gian!”
Vương Khiếu Không quát lên: “Chuẩn bị!”
Một lời rơi xuống, đột nhiên từng luồng sức mạnh trong cơ thể Vương Khiếu Không phóng lên cao.
Oanh...
Tiếng nổ tung vang lên.
Quần áo trên người Vương Khiếu Không vào thời khắc này bị xé rách toàn bộ.
Sức mạnh toàn thân dần trôi đi.
Mà kèm theo đó, xung quanh Vương Khiếu Không lại xuất hiện những ánh sáng chói mắt không gì sánh được.
“Diệt Mệnh Sát Điển!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, trên người Vương Khiếu Không xuất hiện từng đường hoa văn màu đen.
Sức sống của ông ta không ngừng xói mòn.
Những sức mạnh tản mát kia vào thời khắc này cũng chảy về bên trong bản thể, không ngừng tụ tập.
Lục Sơn Triết lúc này thần sắc hoảng sợ.
“Vương Khiếu Không, ông chán sống rồi à?”
Diệt Mệnh Sát Điển!
Vương Khiếu Không sẽ chết!
“Hừ, đệ tử của ta, để ta bảo vệ!”
Vương Khiếu Không quát lên, sải bước ra.
Tốc độ nhanh hơn mấy lần.
Sức mạnh cũng tăng lên không ít.
Trong nháy mắt, khí tức của Vương Khiếu Không hoàn toàn thay đổi.
Giết!
Lục Sơn Triết quát lên: “Ông ta thế này là không muốn sống nữa rồi, thi triển đòn này ra, ông ta chắc chắn phải chết”.
“Kéo dài thêm chút thời gian liền có thể giết ông ta rồi, nhất định phải ngăn ông ta lại vào lúc này!”