Ngỗi Trùng tế tự không hiểu nói: “Chỉ là một tên cảnh giới Vương Giả mà thôi, tộc ta hà tất phải e ngại?”
“Một vị Vương Giả có thể không có gì khiến người ta phải sợ hãi...”
Trưởng tộc Luyện Thiên thở ra, chậm rãi nói: “Nhưng một vị Vương Giả có thể giết chết Thánh Nhân thì sao?”
Giết chết Thánh Nhân!
Lời này vừa nói ra, mấy tế tự đều run rẩy.
Đại lục Vạn Thiên, Vương Giả vô địch!
Nhưng cũng chỉ là vô địch ở đại lục Vạn Thiên.
Thánh Nhân là gì?
Đó là những người thống trị thế giới Cửu Thiên.
Mạnh mẽ khiến trời đất biến đổi.
Một vị Vương Giả giết chết Thánh Nhân?
Nghe lời này giống như nói một con kiến cắn chết một con voi vậy, khiến người nghe cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Được, không nghĩ đến chuyện này nữa”.
Luyện Thiên phất tay một cái, nói: “Các vị trấn thủ thông đạo của mình, tìm được cơ hội thì phá ấn mà ra”.
“Thế nhưng phải nhớ kỹ, không thể tùy tiện”.
“Ma Sinh An nói không sai, cứng đối cứng với con người ở đại lục Vạn Thiên, chẳng bằng chúng ta dần dần hòa mình vào trong đám võ giả của đại lục Vạn Thiên!”
Luyện Thiên nói xong thì bóng dáng dần biến mất.
Mấy vị tế tự cũng lần lượt tản đi.
Trong tháp cao, sắc mặt Diên Lệ âm trầm.
“Chước Diễm, ta sẽ báo thù cho ngươi!”
Giọng nói lạnh lẽo tan biến trong làn gió...
Mà cũng ở lúc đó.
Tại đáy sông Thiên Thượng.
Lúc này, đám người Giang Bạch, Đạo Thiên Hành, Vạn Khuynh Tuyết, Lý Nhàn Ngư ngơ ngác nhìn phía trước.
Mọi người ngơ ngác không thôi, kinh ngạc xuất thần, không thể bình tĩnh.
“Ngẩn ra đấy làm gì?”
Có giọng nói vang lên, Tần Ninh nhìn mọi người, từ từ nói.
Lúc này, mọi người mới phục tinh thần lại.
Nhưng khi nhìn cảnh tượng trước mắt, họ vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Suốt thời gian qua, Tần Ninh không ngừng ngưng tụ huyền văn.
Mà từng dòng huyền văn ngưng tụ thành từng trận pháp.
Huyền trận liên tục hiện ra.
Mấy trăm?
Hơn ngàn?
Có trời mới biết!