“Giết!”
Một lời vừa dứt, tốc độ Tần Hải nhanh không chỉ gấp ba lần vừa rồi.
Bịch…
Một quyền.
Thậm chí Lôi Phương Ngọc không phản ứng kịp, mặt liền biến sắc, thân ảnh thụt lùi.
Áo sam ở phần ngực xuất hiện một vết nứt.
Quyền của Hải Khâm cũng không đụng đến hắn ta.
Đây chỉ là quyền phong!
Lúc này sắc mặt Lôi Phương Ngọc nghiêm trọng.
Tại sao có thể như vậy?
Chỉ là ngoài mặt, Lôi Phương Ngọc vẫn cười nói: “Có chút bản lĩnh”.
“Chém!”
Một kiếm chém ra, thân ảnh Lôi Phương Ngọc xông tới.
Lúc này Tần Hải không tránh không né, một quyền đập ra.
Ầm…
Lần này, hai bên đụng nhau chính diện, không ai nhường ai.
Tiếng nổ tung vang lên, đột nhiên mọi người trợn mắt hốc mồm.
Lôi Phương Ngọc bại rồi!
Quyền phong Hải Khâm chém ra, kiếm của Lôi Phương Ngọc bị đánh bay.
Lúc này, quả đấm của Hải Khâm liền dừng lại trước người Lôi Phương Ngọc, chỉ cần tiến về trước một chút nữa, Lôi Phương Ngọc chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.
Lúc này, Lôi Phương Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân phát rét.
“Thua rồi!”
Lúc này Tần Hải cũng không có tùy tiện hạ sát thủ.
Dù sao Lôi Phương Ngọc cũng là một trong Tứ Kiếm Tử của Vô Cấu Kiếm phái.
Chuyện hôm nay, Vô Cấu Kiếm phái không biết có thái độ gì.
Nếu lúc này giết Lôi Phương Ngọc, chọc giận Vô Cấu Kiếm phái, không phải chuyện tốt.
Sắc mặt Lôi Phương Ngọc trắng nhợt, hắn ta gật đầu một cái, đi ra bên ngoài sân.
Lúc này một giọng nói vang lên lần nữa.
“Vừa rồi ai nói đệ tử Bắc Thương phủ ta chắc chắn thua không thể nghi ngờ? Thế này không phải tát vào mặt sao?”
“Cho nên nói, có lúc làm người thì đừng tự tin như vậy”.
Lúc này, mọi người đều nín cười.
Ninh Khâm này thật sự không sợ chết!
Ở trước mặt mọi người để cho Lục Sơn Triết mất mặt như vậy.
Thư viện Thái Hư sẽ nhìn Bắc Thương phủ với sắc mặt tối sao?
Tần Ninh lúc này không quan tâm.
Lần này phải cho Tần Hải khí thế.
Còn đắc tội với mấy tên kia.
Hắn lười chẳng quan tâm.
Vốn dĩ hôm nay chính là tới phá rồi, còn sợ đắc tội ai sao?
Còn về đám