Thằng nhóc này ngày thường nhìn im lìm không nói, khoảng thời gian này đi theo Tần Ninh, xem ra vẫn là bị ảnh hưởng không ít.
Ba người lúc này đối mặt mấy chục người, có thể nói là liều mạng giết.
Cùng lúc đó, trên một đỉnh núi bên sơn cốc.
Hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt ngồi cùng nhau trên vùng nham thạch nhô lên, nhìn xuống dưới.
“Không ra tay?”
Cốc Tân Nguyệt kinh ngạc nói.
“Không cần thiết!”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Không chết được”.
“Thạch Cảm Đương chính là Chiến thể trời sinh, không liều chết chiến đấu, cả đời này tên tiểu tử đó không có bao nhiêu triển vọng”.
“Tên tiểu tử Lý Nhàn Ngư kia, đồng lực mắt vãng sinh mạnh mẽ, linh khí phong phú, nhưng chính là thiếu kinh nghiệm thực chiến, phải mài giũa một chút, không thể nuôi hư!”
“Còn về Giang Bạch… thể chế dần dần biến mất, hắn ta cũng nên để cho bản thân chút huyết tính”.
Nghe thấy lời này, Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Tần Ninh dạy người, vẫn là chuẩn.
Hắn nhìn người rất chính xác.
Mình chỉ cần tin tưởng Tần Ninh là được!
Bên trong sơn cốc, chém giết càng ngày càng thảm thiết.
Lúc này, đám người đã bất chấp suy nghĩ, vì sao bên kia giao chiến kết thúc, bây giờ đều không ai tới.
Hai phe đều giết đến đỏ mắt.
“Trương Minh Ngọc, chịu chết đi!”
Thạch Cảm Đương giờ phút này cười to một tiếng.
Một búa bổ ra.
Búa Khai Thiên, rìu Trảm Thần đã được Tần Ninh đề luyện lần nữa, thăng cấp làm pháp khí.
Một búa này chém ra, Thạch Cảm Đương cũng không quan tâm đó là gì.
“Cùng chết!”
Trương Minh Ngọc lúc này cúc bị bức ép.
Bản thân là cảnh giới Sinh Tử thất kiếp, bị một cảnh giới Sinh Tử tam kiếp ép chật vật không chịu nổi, đi đâu nói phải trái đi?
Chết?
Rốt cuộc ai chết còn chưa biết!
Phụt…
Máu tươi