Họa Thiên Nhân lúc này cung kính nói: “Phu nhân, Tần Ninh này..."
“Ta biết, không cần ngươi nhiều lời!”
Phu nhân Tiên Nhân lúc này mở miệng.
Nghe đến lời này Họa Thiên Nhân gật đầu, lui về sau mấy bước.
Phu nhân Tiên Nhân nhìn Tần Ninh, ánh mắt liếc sang Dương Tử Hiên cùng Dương Phong Vân.
“Quay lại đây!”
Phu nhân Tiên Nhân quát lên: “Các ngươi là Bắc các chủ Tây các chủ chứ không phải con chó của Tần Ninh!”
Nghe đến lời này, Dương Tử Hiên cùng Dương Phong Vân mang vẻ mặt lúng túng.
Tính tình này của mẹ...
Tần Ninh cũng có vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô nhóc này vẫn mang tính tình nóng nảy như trước.
Phu nhân Tiên Nhân nói xong, vung tay lên.
Một dao động vô hình bao phủ bà ta cùng mấy người Tần Ninh.
“Nhiều năm không gặp mà vẫn như thế, sinh con rồi vẫn đẹp nhỉ ".
Tần Ninh cười nói: “May là năm đó..."
“Ngươi còn dám nói, có tin ta không khách khí hay không", phu nhân Tiên Nhân hừ nói: “Không chết, quay lại?”
“Thật không biết ngươi tốt chỗ nào mà khiến cho phu quân ta phải lo lắng như thế, hay người làm sư phụ như ngươi giúp chàng ấy sinh con luôn đi!”
“Khà khà, chào chị dâu!”
Thạch Cảm Đương lúc này đi tới, chắp tay một cười nói: “Ta là Tiểu Thạch Đầu đây!”
“Sư huynh Thanh Vân của ta hiện tại như thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ?”
“Sư phụ đến, thế nào cũng phải đi ra gặp mặt chứ?”
Thạch Cảm Đương đắc ý nói chuyện.
Tiên Nhân, cô phải biết Thạch Cảm Đương ta hiện tại không cần gọi cô là sư mẫu nữa mà là chị dâu.
Thanh Vân là sư huynh chứ không phải sư phụ ta.
Ta và hắn ta ngang hàng.
“Nhiều năm qua đi, tính khí của ngươi vẫn là như vậy!”, phu nhân Tiên Nhân lắc đầu nói.
“Khà khà, chị dâu khách khí!”
“Tục ngữ có câu, không gì ngon bằng há cảo, không gì vui bằng chị..."
Phanh...
Thạch Cảm Đương còn chưa dứt lời.
Đột nhiên một khí thế kéo hắn ta lên rồi ném phịch xuống đất.
“Đồ đệ của ngươi không có ai là bình thường!”
Phu nhân Tiên Nhân hừ một tiếng.
Thạch Cảm Đương thân ngã ầm ầm, bẹp dí như cái đinh bị đóng chặt, chỉ lộ ra một đôi chân.