“Ta nể mặt cô là các chủ phu nhân, nhiều lần cô bất kính, ta cũng không so đo với cô, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không tức giận”.
“Nếu thật sự đã chọc giận ta, Thanh Vân có cầu xin tha thứ cho cô cũng vô ích”.
“Còn lão quỷ Tiên Vô Tận kia, trấn Thiên Vương? Ta cũng có thể chấn động đến hắn!”
Giọng Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.
Cơ thể phu nhân Tiên Nhân khẽ run rẩy.
Tần Ninh…
Lần thứ hai gặp Tần Ninh, dáng vẻ thanh niên thoạt nhìn thanh tú.
Trong chốc lát bà ta đã quên mất.
Vị này đã từng là vị U Vương vô địch áp đảo Tứ Thiên Vương, một đời Vương Giả chi hoàng, một đời Cửu U đại đế.
Bà ta không phải chưa nhìn thấy qua Tần Ninh giết người.
Không phải chưa thấy qua Tần Ninh năm đó làm khiếp sợ tất cả mọi người ở Nam Tiên Thổ như thế nào.
Tần Ninh bây giờ hoán đổi cơ thể, thực lực không giống ngày xưa, khiến bà ta có chút ảo giác.
Nhưng cho dù Tần Ninh bây giờ thân phận như thế nào, thực lực ra sao.
Hắn vẫn là Tần Ninh!
Lúc này giọt mồ hôi trên trán phu nhân Tiên Nhân rơi xuống.
Thấy cảnh này, đám người Thanh Ninh các liền trợn mắt há mồm.
Giờ phút này Tần Ninh xoay người nhìn về phía bốn vị đường chủ kia.
“Các ngươi muốn làm chó của Thiên Đế các cũng được, người làm chó vào trong Thanh Ninh các thì ta không cho phép”.
Lúc này, bốn vị đường chủ cảnh giới Vạn Nguyên sắc mặt lạnh lẽo.
Trước mắt, tất cả mọi người đều không có ý nhúng tay vào.
“Đã như vậy thì chịu chết đi!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, chân giẫm xuống đất.
Đoàng đoàng đoàng...
Trong nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện từng cây cột đất.
Không phải cột đá, chính là đất vàng thông thường ngưng tụ thành cột đất.
Từng cây cột đất lúc này giống như từng chiếc xúc tu, lan tràn ra mặt đất.
Bốn vị đường chủ mặt liền biến sắc, vội vàng lui về phía sau.
“Chạy thoát được sao?”
Tần Ninh lại ép sát theo.
Rắc rắc rắc rắc…
Trong nháy mắt, bốn cây cột đất trói bốn vị đường chủ lại.
Xoẹt…
Nhưng chính lúc này, một tiếng kiếm sắc phá không gian đột nhiên vang lên.
Một thân ảnh lúc này di chuyển.
“Tần Ninh, ngươi được voi đòi tiên”.
“Bình Thanh Thiên!”
“Bình Thanh Thiên!”