Một chiếc thuyền rất chân thật.
Người của Thập Phương Tông lần lượt bước lên thuyền.
Ba môn phái lớn đều đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của bọn họ.
Bảo khí siêu phẩm! Thứ ba người bọn họ lấy ra đều là bảo khí siêu phẩm, phút chốc chúng đã hoá thành công cụ để qua biển Thiên Âm.
Bây giờ, võ giả bốn phương cũng đã vận dụng tất cả các biện pháp.
Thế nhưng vẫn có một ít người, chưa chuẩn bị kỹ càng, nên bị rơi vào trong biển, rồi bị nước biển ăn mòn thân thể, da thịt bị tiêu hủy, biến thành một bộ xương trắng, chìm sâu vào đáy biển.
Lúc này, Hồng Lưu Thiên Nhân bỗng cười ha hả, nói: “Hai vị, lão phu đi trước một bước”.
Lời nói vừa dứt, Hồng Lưu Thiên Nhân đã bay lên.
Áp lực cực mạnh từ trên không trung truyền xuống khiến cho vị Thiên Nhân này cũng chỉ có thể đi lại trên mặt biển.
Nước biển ăn mòn lấy thân thể của Hồng Lưu Thiên Nhân, chẳng qua là linh khí không ngừng được sinh ra dưới chân của Hồng Lưu Thiên Nhân, khiến cho tốc độ ăn mòn của nước biển vẫn kém hơn tốc độ sản sinh linh khí của ông ta, đây chính là lấy linh khí bù lại tốc độ.
Lúc này Hồng Lưu Thiên Nhân bước đi vô cùng thư thái.
Vị Thiên Nhân này! Đã đi bộ qua vùng biển ăn mòn kia.
Hai người Lộc Phương và Lộc Viên cũng cười ha hả, dẫm từng bước chân vượt biển.
Bốn phía dần náo nhiệt hẳn lên.
Có rất nhiều người thật sự không kìm nén nổi nữa, bọn họ có ý đồ vượt biển, thế nhưng kết quả lại là thân tiêu đạo vẫn.
Biển Thiên Âm này nguy hiểm trùng trùng.
Giờ đây, Vạn Tử Hàng cũng lâm vào khó khăn.
Không phải là do ông ta không có bảo khí siêu phẩm.
Mà vấn đề là... nó vô dụng ở đây: “Tần công tử, chúng ta... qua biển bằng cách nào đây?”
Vạn Tử Hàng cũng hết cách, đành phải nhìn về phía Tần Ninh.
“Cứ đi qua thôi!”
Tần Ninh cười khẽ, nói.
Đi qua?
Sẽ chết đấy! Vừa nói xong, Tần Ninh đã đi luôn.
Sáo Thụ Thiên đã xuất hiện trong tay hắn.
“Đi theo ta!”
Tần Ninh chỉ để lại một câu, không muốn nói nhảm.
Tiếng sáo vang lên ngân nga.
Vào lúc này, võ giả bốn phía đều bị kinh động.
Tiếng sáo có ẩn chứa linh khí! Đây là võ quyết âm thuật! Lúc này, cùng với tiếng sáo của Tần Ninh không ngừng bay bổng.
Bỗng nhiên có một âm thanh kỳ lạ từ trên biển truyền tới!
Tất cả mọi người bây giờ đều há mồm trợn mắt.
Trên mặt biển rộng, từng đám xương trắng đang bay lên.
Xương trắng vô cùng bóng loáng, chúng chứa đựng linh khí mạnh mẽ.
“Đây là... xương cốt của những võ giả đã chết!”
Vạn Tử Hàng kinh ngạc thốt lên.
Đúng vậy! Những hài cốt này còn chưa bị nước biển ăn mòn, đủ để nói lên được nước biển không có cách nào ăn mòn chúng.
Nếu dựng chúng lên, đúng là có thể đưa bọn họ đi qua biển.
Theo tiếng sáo của Tần Ninh, hài cốt hóa thành một chiếc bè, chiếc bè trôi nổi, nó càng tích lũy xương cốt, càng trở nên khổng lồ.
Cuối cùng trở thành một chiếc bè rộng một trăm mét vuông, cao hơn mười mét.
Tần Ninh sải bước, nhảy lên trên bè.
“Đi!”
Vừa dứt lời, bè xương nổi lềnh bềnh, đi về phía xa bên trong biển Thiên Âm.
Vào lúc này, hàng ngàn vạn người đều cảm thấy thật thần kỳ.
Trên quãng đường đi tới nơi này, bọn họ đã bị Tần Ninh làm cho kinh ngạc rất nhiều lần.
Lần sau lại càng kinh ngạc hơn lần trước.
Lúc này, bè xương trôi nổi, nhìn có vẻ chậm chạp nhưng lại từ từ đuổi kịp tất cả những người ở phía trước.
Vô Lượng Kiếm Phái, Khai Sơn cung, Thập Phương tông, hai vị Phương Viên Thiên Nhân và Hồng Lưu Thiên Nhân đều ngỡ ngàng mà nhìn cảnh này.
“Tất nhiên là được!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Hồng Lưu Thiên Nhân bay lên bè. Thấy vậy, hai người Lộc Phương, Lộc Viên cũng cười hỏi: