Tần Ninh mặc một bộ đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú, mang theo chút hơi thở lười biếng, đứng trong đại điện, hai tay chắp sau lưng, quan sát 4 phía.
“Tần Ninh!”
Một giọng nói chợt vang lên.
“Thánh Minh Hoàng!”
Tần Ninh cười nhẹ, nhìn người đàn ông trung niên xuất hiện trên ngai vàng.
“To gan, dám gọi thẳng tên húy của bệ hạ!”, một giọng thái giám cao vút, mắng như máy khâu: “Thấy bệ hạ còn không quỳ xuống…”
“Được rồi!”
Thánh Minh Hoàng lại vung tay, mỉm cười nói: “Hôm nay, công tử Tần Ninh đã giúp trẫm một việc lớn.
Những nghi lễ rườm rà này thôi bỏ đi”.
“Được rồi, ông cũng đừng ra vẻ uy phong với ta”, Tần Ninh lại cười nhạt rồi nói: “Thiên Nguyên linh cảnh đâu? Mang ra đây đi”.
Thánh Minh Hoàng lại không vội vàng, nhìn Tần Ninh thật kỹ rồi cười nói: “Tần Ninh, chưa tới 17 tuổi, tam công tử Tần gia thành Lăng Vân ở đế quốc Bắc Minh, bị cướp đoạt Tinh Môn rồi bị sét đánh suýt chết, nhưng đã sống lại như một kỳ tích, từ đó một đường phất lên”.
“Chém giết con vua, chấn động Bắc Minh, giết bá chủ của 4 đế quốc lớn, trước đây mấy ngày còn giết tổ tôn ba đời thượng quốc Linh Ương, 1 trong 7 thượng quốc lớn”.
“Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là tại sao khiến ngươi đột phá mạnh mẽ như vậy đến giờ không?”
Trong đôi mắt Thánh Minh Hoàng mang theo vẻ dò xét.
Tần Ninh lại không để ý.
“Nếu ta là ông thì sẽ không bao giờ hỏi về chuyện này”.
Tần Ninh thản nhiên cười: “Ông có thể đoán được, không ngoài hai khả năng.
Một là, ta bị lão yêu quái đoạt thân.
Da thịt là của ta nhưng linh hồn là một người khác rồi”.
“Hai là, trong đầu của ta có một ông già đang sống, ngày đêm chỉ dạy ta”.
Tần Ninh nhìn ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc của Thánh Minh Hoàng, cười nhạt: “Thật đáng tiếc, cho dù là khả năng nào thì cũng không phù hợp với ta!”
“Thánh Minh Hoàng, sao phải tức giận như vậy?”
.