Lúc này, mấy người đang đứng trên quảng trường trong hoàng cung.
“Dàn trận chào đón ta long trọng thế à?”
Tóc tai Tần Ninh có chút rối, sắc mặt cũng hơi u ám, cả người trông không có chút phong độ nào.
“Công tử, người không sao chứ?”
Diệp Viên Viên đi lên, đỡ lấy Tần Ninh.
Vân Sương Nhi cũng cười gượng gạo.
“Sao thế?”
Tần Ninh nhìn xung quanh, Thiên Động Tiên, Minh Ung và Thiên Ám cũng những người khác đều có mặt ở đây: “Minh Ung, Thiên Ám, ta bảo hai ông xử lý tình hình lãnh thổ của 4 đế quốc lớn kia, đã làm xong chưa?”, Tần Ninh lên tiếng nói: “Kéo dài mười mấy ngày, Tần Hâm Hâm vẫn luôn đợi, chuyện đã đồng ý với đệ ấy thì người làm huynh như ta không thể nuốt lời!”
Lời vừa nói ra khiến Minh Ung và Thiên Ám cũng sửng sốt.
“Sao thế?”
“Tần công tử, đã chuẩn bị xong rồi!”
“Vậy thì tốt!”
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, nói: “Cha ta và nhị thúc đã tới chưa?”.
ngôn tình tổng tài
“Đã tới từ 10 ngày trước rồi ạ!”
Diệp Viên Viên vẫn giữ giọng nói lạnh lùng như thế, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút run rẩy.
“Ninh Nhi!”
Một tiếng gọi lớn vang lên.
“Cha!”, nhìn thấy Tần Thương Sinh, Tần Ninh bước lên phía trước.
“Cha, con trai mấy ngày nay đã chậm trễ, không tiếp đãi chu đáo mọi người!”
Tần Ninh cung kính hành lễ.
“Có gì đâu con!”, Tần Thương Sinh đỡ Tần Ninh đứng dậy, cười gượng gạo: “Mọi người đều rất kính trọng người Tần gia ta.
Điều này đều vì con mà.
Con có chuyện bận rộn là đương nhiên rồi!”
“Đa tạ cha đã thứ lỗi cho con!”, Tần Ninh khẽ cười.
“Ninh Nhi, mau tới gặp nhị thúc con!”, Tần Thương Sinh lúc này kéo Tần Ninh, đi tới bên cạnh Tần Viễn Sơn.
Tần Thương Sinh lên tiếng: “Mau, hành đại lễ với nhị thúc con đi!”
Hành đại lễ?
“Vâng!”
Tần Ninh khẽ gật đầu, nhưng nhìn xung quanh lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Minh Ung, Thiên Ám và mọi người đều muốn nói lại thôi.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có vẻ hơi gượng gạo.
.