Chỉ nguyên điểm này cũng đủ khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ rồi.
Một Tần Ninh mười bảy tuổi, cảnh giới Linh Phách tầng một, thế mà kiến thức lại giống như vượt qua cả bọn họ.
“Lần thí luyện Người được chọn này đã chốt địa điểm là ở đâu chưa?”, Tần Ninh hỏi.
“Đã chốt rồi, là trong Đại Hoang Cổ!”
“Đại Hoang Cổ?”
Tần Ninh chau mày.
“Nơi này nguy hiểm khác thường, luôn là một mảnh đất hung hiểm qua hàng vạn năm.
Xem ra các tông môn vẫn rất khinh thường chúng ta khi chọn nơi này đấy”.
Thánh Minh Hoàng cười khổ, không nói nhiều.
Đại Hoang Cổ có vị trí bên rìa dãy núi Cửu U, là một khu vực cực kỳ đặc biệt.
Nơi ấy trập trùng những nguy hiểm, có không ít võ giả đi vào do thám rồi lại bặt vô âm tín.
Nhưng dù thế, vẫn có vô số người mặc kệ mạng sống mà tiến vào đó.
Vì nơi đó thực sự rất mê hoặc.
Hàng chục vạn năm qua, truyền thuyết về nó vô cùng vô tận.
Có người may mắn đi vào trong đó và lấy được một linh khí ngũ phẩm.
Mà có người đi vào đó, tu vi từ cảnh giới Linh Hải trực tiếp tăng lên Linh Phách.
Càng có người lại trở thành một linh đan sư siêu mạnh.
Truyền thuyết thì nhiều, khiến cho vô số người muốn vào trong Đại Hoang Cổ.
Mà thật lâu sau đó, Đại Hoang Cổ đã trở thành một thế giới tồn tại cả thiên đường lẫn địa ngục.
Thiên đàng trong Đại Hoang Cổ có những thần binh, pháp bảo, linh dược, cơ duyên.
Còn địa ngục thì đến tám, chín phần đi vào là không thể đi ra được.
Nói đến đây, Thương Hư nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng rồi không nói nữa.
Tôn giả Đại Hoang đã danh chấn khắp Cửu U đại lục từ hàng vạn năm về trước, nhưng lại chết một cách ly kỳ.
Chuyện này không nhiều người biết.
Nhưng Thương Hư lại hiểu rõ.
.