Thương Hư hừ một tiếng, cũng đạp đất mà ra.
Hơi thở cảnh giới Thiên Võ 2 biến mạnh mẽ, bỗng chốc được giải phóng ra khiến hai người kia bỗng giật mình.
“Đoạt Anh!”
“Đoạt Thốn!”
Dương Thiên Thương vội vàng hô lên: “Lui lại”.
“Ngươi có cảnh giới Thiên Võ, ta không có sao?”, Tần Ninh khinh bỉ nhìn Dương Thiên Thương, cười giễu nói: “Dám động vào người của ta, không giết thì còn gọi gì là uy nghiêm nữa?”
Tần Ninh vung tay lên, Thương Hư hiểu ý ngay lập tức, hơi thở mạnh mẽ bùng nổ.
Sắc mặt Dương Thiên Thương vô cùng khó coi.
Thương Hư từng là 1 trong 9 soái.
Bây giờ, tuy rằng tu vi đã suy giảm đi nhiều, nhưng dù sao lúc đầu cũng là võ giả ở cấp đỉnh phong.
Đoạt Anh và Đoạt Thốn là thân tín của phụ hoàng phái tới bảo vệ bên cạnh gã, đều là cảnh giới Thiên Võ 1 biến.
Gã vốn nghĩ đem theo bên người đủ để chấn động đám người Tần Ninh.
Mà không ngờ, chỉ là một thượng quốc lại có tính khí lớn như thế.
“Thánh Minh Hoàng, ông nghĩ kỹ chưa?”
Dương Thiên Thương gằn giọng nói: “Đối địch với cương quốc Tam Dương ta thì thượng quốc Thánh Nguyệt của ông có chịu nổi không?”
Thánh Minh Hoàng chỉ cười khổ.
Ta có thể làm thế nào?
Ta cũng rất tuyệt vọng đây!
Thánh Minh Hoàng thầm ấm ức không thôi.
Ông ta mời Tần Ninh tới giúp đỡ, chứ sao mà quản nổi Tần Ninh?
Chỉ sợ Dương Thiên Thương không biết, Tần Ninh còn giết chết cả cảnh giới Thiên Võ 7 biến thì sao phải sợ cảnh giới Thiên Võ 1 biến?
Cương quốc Tam Dương quả thực là sự tồn tại cực bá đạo trong các cương quốc, nhưng Tần Ninh, sợ sao?
Ít nhất là ông ta chưa từng thấy Tần Ninh sợ cái gì.
“Thương Hư, giết hai lão đó cho ta, kẻ nào dám nhiều lời, giết luôn”.
Từng là 1 trong 9 soái.
Cho dù bây giờ chỉ là cảnh giới Thiên Võ 2 biến, nhưng kinh nghiệm chiến đấu mà ông ta có thì không kẻ nào so sánh được.
Huống hồ, đối diện với đối thủ còn thấp hơn mình 1 cảnh giới, thì càng không cần nói nữa.
Bụp bụp….