Ngọc linh Đại Hoang có kích cỡ vuông vức, to cỡ bàn tay, tỏa ra một hơi thở chính nghĩa.
Mà vàng Lưu Ly Như Ý lại giống như một dòng nước màu vàng trong suốt, sờ vào như tơ lụa.
Ngoài ra còn có hai món đồ lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
Một trong số đó có màu đen cổ xưa, êm dịu như ngọc, lại mang chút mát lạnh.
.
Ngôn Tình Ngược
Bên trên viết một chữ “U”.
Một món khác thì có màu sắc tương phản, ánh sáng khuếch tán, có chữ “Nhật” lập lòe.
Giây phút ấy, tất cả mọi người như ngừng thở.
Lệnh bài nòng cốt của U Minh Tông!
Lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo!
Giây phút ấy, tất cả mọi người xung quanh đây đều thở nhanh hơn.
Đây là hai tấm lệnh bài nòng cốt của hai tông môn hạng một đó.
Toàn bộ Đại Hoang Cổ chỉ có bốn tấm, mà một mình Diệp Viên Viên tìm được những hai tấm.
“Cái cô này!”
Tần Ninh gõ trán Diệp Viên Viên, cười nói: “Giờ cô lấy nó ra khác nào gây phiền toái chứ?”
“Công tử trước giờ có sợ phiền toái bao giờ đâu?”, Diệp Viên Viên mỉm cười như hoa sen nở rộ.
“Đúng là không sợ, mà bọn chúng thì cũng chẳng tính là phiền toái”.
Tần Ninh xoa mái tóc rối của Diệp Viên Viên, cười nói: “Được rồi, giao cho ta, cô nghỉ ngơi đi, lát nữa nói chuyện khác sau!”
“Vâng!”
Diệp Viên Viên bay xuống.
“Có sao không, Viên Viên?”, Vân Sương Nhi quan tâm nói.
“Ta không sao!”
Lúc này Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh cũng mắt chữ O mồm chữ A.
Đi theo Tần Ninh cả đoạn đường, bọn họ có nghe Vân Sương Nhi nhắc đến một tì nữ khác nữa.
Nhưng có nằm mơ họ cũng không nghĩ tới cô gái lấy một địch năm này, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp, là một tì nữ khác của Tần Ninh.
Lấy cảnh giới Linh Phách tầng chín mà đối kháng với bốn trong số mười người đứng đầu bảng Thiên Anh, cộng thêm một Hoắc Tư Nguyên mạnh mẽ khác, Diệp Viên Viên này thật không đơn giản.
.