“Lộc đại sư Hàn Thiên này không phải là không biết gì cả”.
“Nhưng rõ ràng là Lộc đại sư này không muốn cứu người, nếu không lão gia tử sẽ không cần tốn mấy triệu linh thạch để chữa”.
Tần Ninh nói: “Lộc đại sư này có lẽ là cố ý dùng số lượng lớn cỏ Thiết Tuyến, tuy đã giải được độc rắn Tử Uyên, nhưng lại hạ thêm độc mới cho lão gia tử”.
“Mà khi độc Thiết Tuyến tăng lên, độc rắn Tử Uyên lúc trước bị áp chế cũng bắn ngược lại, hai độc tương khắc, ông cụ không chết mới lạ”.
Kiếm Tiểu Minh tức thì giận không kiềm được.
“Ta biết ngay cái lão già này chẳng phải loại tốt lành gì”.
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn Thẩm Văn Hiên nói: “Còn nhớ những gì ta nói không? Cơ thể của con người giống như một vật chứa, khi vật chứa xuất hiện hỗn loạn, đôi khi, thuốc thang quá liều lúc này mà cho thêm loại thuốc mới cũng không phải là chuyện tốt”.
“Nếu có thể đem độc trong cơ thể kết hợp và giải trừ lẫn nhau thì là tốt nhất”.
Tần Ninh vừa nói vừa chỉ ngón tay.
Từng tiếng soạt soạt vang lên, Tần Ninh không ngừng chỉ vào ngực của Kiếm Minh Sơn.
Tiếng phụt vang lên liên tục, Kiếm Minh Sơn lúc này phun ra từng mảng máu đậm sẫm, sắc mặt cực kỳ đau đớn.
Thẩm Văn Hiên ở bên cạnh ánh mắt sáng như đèn pha, kinh ngạc không thôi.
Kiếm Tiểu Minh chứng kiến sự đau đớn của ông nội, muốn ngăn cản, nhưng nhìn đến ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Văn Hiên thì cậu ta hiểu Tần Ninh đang cứu người thật.
Sau đó, một mùi tanh hôi truyền khắp căn phòng.
Tần Ninh dừng tay.
“Tần đại sư, sao rồi ạ?”
“Tiểu Minh! ”
Mà lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.
“Ông nội!”
Thấy Kiếm Minh Sơn ngồi dậy, ngoài khuôn mặt hơi tái ra thì không còn vấn đề gì khác, Kiếm Tiểu Minh thấy sống mũi cay cay.
“Ông nội, không lẽ! không lẽ đây là! hồi quang phản chiếu của ông sao?”
“Hồi quang! cái đầu thằng nhóc nhà ngươi!”
Ông lão vỗ đầu Kiếm Tiểu Minh, mắng rằng: “Nhóc con, muốn ông chết sớm vậy à?”
“Ông nội, ông khỏe rồi sao?”
Kiếm Tiểu Minh ngây người.
Tần Ninh quả giống như một tên lừa đảo trên giang hồ, một câu một cái diệu thủ hồi xuân.
.