Thấy cảnh ấy, Nhạc Duyệt Nhi hoàn toàn sửng sốt.
Cha cô ta là cảnh giới Địa Võ tầng một, thế mà lại bị Tần Ninh đạp bay trong một cước? Sao có thể?
Không chỉ có Nhạc Duyệt Nhi mà tất cả đều phải sững sờ.
Cảnh giới Địa Võ!
Tần Ninh nhìn chỉ mới mười bảy tuổi, thế mà đã đạt cảnh giới Địa Võ!
Đùa hay gì!
Tần Ninh thu chân, di di chân mình, cạn lời nói: “Hình như dùng sức hơi mạnh, suýt thì trật mắt cá chân”.
Mà ở một góc khác, Nhạc Hoành lúc này ngã nhào xuống đất, cả người co quắp.
Lúc này cả hai bên tạm ngừng đánh nhau.
Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng đứng bên cạnh Tần Ninh, sắc mặt hoảng sợ nhìn thiếu niên này.
Cảnh giới Địa Võ, nhưng coi như Tần Ninh có cảnh giới Địa Võ mà đạp Nhạc Hoành chỉ trong một cú rồi khiến lão ta thành ra như thế cũng là quá khủng bố.
Cam Thịnh, Phần Viên, Lộc Hàn Thiên kia cũng bất ngờ không thôi.
Tần Ninh không chỉ có Thẩm Văn Hiên sức mạnh to lớn bên cạnh mà thực lực bản thân cũng mạnh mẽ bất ngờ.
“Muốn giết ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách”.
Tần Ninh lại nói: “Coi như hoàng đế hiện giờ của cương quốc Nam Yến các ngươi gặp công tử ta cũng phải khách khí gọi một câu Tần công tử, chứ đừng nói mấy con tép riu các ngươi”.
Điên cuồng!
Cương vương cương quốc Nam Yến là người thế nào chứ?
“Làm càn!”
Một tiếng quát trầm thấp vang lên.
“Đế vương cương quốc Nam Yến ta có thân phận tôn quý cỡ nào chứ, còn ngươi, là cái thá gì”.
Những âm thanh xé gió vang lên, mấy bóng người lúc này cưỡi gió mà tới, đáp xuống trước cửa Kiếm phủ.
Những người này có khí tức mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Địa Võ tàng năm, cũng có những người trên cả cảnh giới Địa Võ.
“Vương gia Yến Hàn!”
“Vương gia Yến Hàn!”
Thấy người này, đám người Cam Thịnh, Phần Viên vội vàng quỳ xuống.
Sắc mặt Kiếm Minh Sơn đen lại, nhưng không thể không quỳ.
Vương gia Yến Hàn chính là Hoàng tộc cương quốc Nam Yến, càng là em trai thứ sáu của đương kim hoàng đế, ông ta phải quỳ.
Đám người tránh ra, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, một người mặc long bào ám kim bước xuống.
.