“Thế nào? Không nỡ giết lão ta sao?”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Ta cho ông thời gian cân nhắc”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh xoay người, muốn đi vào Kiếm phủ.
“Người đâu!”
Yến Đế hô lên một tiếng hạ lệnh.
“Yến Hàn khiêu khích công tử Tần Ninh, tội đáng muôn chết.
Xóa bỏ hoàng tịch của huyết mạch Yến Hàn, kéo Yến Hàn ra, chém đầu thị chúng”.
Yến Đế bỗng nhiên khẳng định chắc nịch, khí thế bừng bừng quát lên.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều choáng váng.
Chém đầu!
Chỉ vì Yến Hàn khiêu khích Tần Ninh nên chém đầu lão ta?
Mà lúc này, Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử đứng một bên, không lên tiếng.
Hai người họ là tầng lớp cao cấp của cương quốc Đại Sở và cương quốc Hỏa Hầu, nên hiểu biết cũng khá nhiều.
Lão nô bộc bên cạnh Tần Ninh, vừa ra tay đã chém chết Hạng Đế cảnh giới Thiên Nguyên.
Chuyện này, chắc chắn Yến Đế cũng biết.
Nên làm thế nào, Yến Đế tự trong lòng mình cũng hiểu rõ.
Lúc này, Tần Ninh liếc nhìn Yến Đế, nói: “Yến Quy Phàm còn biết cách lựa chọn hơn Yến Đế như ông”.
Lời vừa nói ra khiến Yến Đế giật mình.
Ông ta đã nghe Yến Quy Phàm kể lại chuyện trong Đại Hoang Cổ.
Nếu không phải nhờ Tần Ninh, thì thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn sẽ không thể chết hết, Yến Quy Phàm cũng không thể giành được lệnh bài nòng cốt Kiếm Các.
Về điểm này mà nói, cương quốc Nam Yến nên cảm tạ Tần Ninh.
“Tại hạ mạo phạm, hi vọng Tần công tử đừng trách tội”, Yến Đế chắp tay, nói với giọng điệu vô cùng khiêm tốn.
Tần Ninh cũng lười nói nhiều, xoay người đi vào trong sân.
Ba ông cháu Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng và Kiếm Tiểu Minh lần lượt đi theo.
“Bây giờ, có thể tới từ đường Kiếm gia các người xem chút không?”, Tần Ninh chợt lên tiếng.
Ông cháu 3 người đều sững sờ.
Kiếm Minh Sơn phản ứng đầu tiên, vội vàng nói: “Đương nhiên là được!”
.