“Vâng, công tử!”
Lâm Vi Vũ nhìn bốn người một bò, cảm thấy rất không bình thường.
Lão hộ vệ tóc bạc?
Đồ nhi còn lớn tuổi hơn cả sư tôn?
Kiếm khách mập mạp?
Thanh ngưu háo sắc?
Lâm Vi Vũ chỉ cảm thấy kỳ lạ không thôi.
Mấy ngày sau đó, năm người đi xuyên qua rừng núi.
Muốn đi vào vùng đất Cửu U, chắc chắn phải đi qua dãy núi Cửu U.
Nếu không, muốn bay ngang qua dãy núi để đi vào Cửu U thì không khác nào đòi chết.
Cho dù là cảnh giới Địa Võ, Thiên Võ có thể phi hành thì cũng không dám làm vậy.
Dãy núi Cửu U dài mấy trăm dặm, cũng không chỉ có linh thú trên mặt đất mà có cả linh thú biết bay nữa, không phải dạng vừa đâu.
“Phía trước chính là khe núi!”
Lâm Vi Vũ cuối cùng cũng được thở phào.
Đã nhiều ngày đi cùng nhóm Tần Ninh, thật là tổ hợp quái dị.
“Xem ra mấy kẻ đó đã rút lui rồi!”
Lâm Vi Vũ thấy an ổn lại.
“Không hề!”
Lão Vệ nhìn phía trước, từ từ nói: “Xem ra mấy tên đó định động thủ ở khe núi, ngăn cản chúng ta!”
Động thủ ở khe núi?
Lâm Vi Vũ sửng sốt, nhìn phía trước.
Đám người này đúng là không chịu bỏ cuộc mà.
“Đi thôi, dù gì chúng ta cũng phải tiến vào Cửu U mà!”
“Ừm!”
Lão Vệ híp mắt, đi phía trước, Tần Ninh chắp tay đi sau, dương dương tự đắc.
Lâm Vi Vũ lúc này cũng thấp thỏm bất an.
Nếu thật sự có người ngăn cản thì lần này thật sự sẽ có cảnh giới Thiên Võ.
Vẻn vẹn mấy người bọn họ căn bản không thể ngăn cản.
Cô ta không tin ông già tóc bạc kia lại là một cao thủ tuyệt thế.
Cũng chẳng phải ai già cũng là võ giả mạnh mẽ.
“Lâm tiểu thư, chờ cô đã lâu!”.