“Ừm?”
Tần Ninh lạnh mặt, nói: “Xem ra là tìm được người giúp đỡ đấy”.
“Tông chủ, chuyện này nên xử lí thế nào ạ?”
“Xử lí thế nào?”
Tần Ninh cười nhạt: “Dám giết chấp sự của Thanh Vân tông ta, đương nhiên chúng ta không thể nhịn”.
“Đại trưởng lão, ông đi cùng ta một chuyến, để xem xem là kẻ nào to gan đến thế!”
Nghe vậy, đại trưởng lão gật đầu. Vị chủ này, xem ra lại muốn giết người rồi!
Bên ngoài sơn môn Thanh Vân, Tần Ninh ngồi trên thân Thanh Ngưu ung dung thảnh thơi xuất phát, hai người đại trưởng lão và Kiếm Tiểu Minh đi theo sau.
Lúc này, sắc mặt của đại trưởng lão không được tốt cho lắm, nói: “Tông chủ không dẫn theo lão Vệ đi cùng sao?”
“Dẫn ông ta đi theo làm gì?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Một mình ta là đủ rồi, dẫn theo ông đi cũng chỉ là để ông dẫn đường thôi. Dù sao thì đối với cái khu vực Đông Bắc này ta cũng không quen thuộc lắm”.
“Thế nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết, chuẩn bị lên đường đi!”
Tần Ninh lúc này trái lại rất thản nhiên lạnh nhạt.
Ở Vùng đất Cửu U có rất nhiều môn phái, mà phía dưới mỗi môn phái chính là các toà thành trì.
Ba toà thành: thành Thanh Nguyệt, thành Thanh Phong, thành Thanh Hải đều thuộc về phái Chúc Long.
Mà ba toà thành này đều có vật tư giàu có, cũng có một vài gia tộc nhỏ, môn phái nhỏ sinh sống, bọn họ muốn sống yên ổn thì nhất định phải cống nạp cho phái Chúc Long.
Nhưng cùng với việc tông chủ phái Chúc Long bị giết, tất cả các trưởng lão cùng đệ tử như rắn mất đầu, phái Thanh Vân cũng đã lên tiếng tiếp quản ba toà thành này.
Thế nhưng bây giờ vẫn xuất hiện vấn đề.
Lúc này đây, bên trong đại sảnh, từng bóng người lần lượt đi về chỗ ngồi.
Mà người ngồi ở vị trí trên cùng kia là một thanh niên tay cầm quạt lông, mắt nhìn xuống dưới.
“Tông chủ phái Chúc Long Chúc Tuyết Ưng đã bị giết, vậy thì kế tiếp phái Chúc Long sẽ thuộc về phái Phi Hồng ta rồi!”