Nghe Tần Ninh nói thế, Thiên Linh Hinh không nhịn được cười khúc khích: "Ngươi thú vị thật đấy, hình như người trong thiên hạ này đều không lọt được vào mắt xanh của ngươi".
"Vốn dĩ..."
Ngồi tán gẫu đôi ba câu với thiếu nữ, tâm trạng của Tần Ninh trở nên thoải mái đôi chút.
"Vậy trong mắt ngươi, Thánh nữ Thiên Đạo là người như thế nào?"
Tần Ninh thong dong nói: "Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, bàn về giảng giải thuật tu đạo, có lẽ cô ta rất mạnh, sau vài năm nữa, có khi cô ta sẽ trở thành người giảng thuật tu đạo xuất sắc nhất vùng đất Cửu U".
"Nhưng nếu bàn về thực lực, ta đoán trăm năm sau, sáu vị đệ tử hàng đầu của lục đại tông môn kia rồi sẽ có ngày vượt qua cô ta!"
"Vì vậy, trong mắt ta, cô ta còn chưa bằng hai tỳ nữ của ta nữa là".
"Không thể nào!"
Thiên Linh Hinh giật mình kêu lên: "Ta... Thiên phú của Thánh nữ Thiên Đạo rất lợi hại mà".
"Nếu cứ tiếp diễn chiều hướng này, cứ mãi được tán dương, ca tụng như vậy, cô ta sẽ chuyên tâm nghiên cứu linh quyết trong thiên hạ, ra sức tìm tòi học hỏi, còn tu vi của mình lại không nghiên cứu ra".
"Ồ? Vậy ta muốn nghe qua cao kiến của vị công tử này một chút!"
Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có một giọng nói ung dung vang lên.
Vị Thánh nữ đeo khăn che mặt màu trắng, tà áo lung linh thướt tha bỗng xuất hiện.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?"
Thiên Linh Hinh đứng dậy, nở nụ cười yêu kiều.
"Còn không phải vì muội à, lần này ta mong muội có thể lộ diện, cũng chỉ là hy vọng tìm được cho muội một đấng lang quân như ý".
"Ta không cần đâu!"
...
Hai cô gái đứng chung một chỗ, nói tới nói lui, làm Lý Nhất Phàm đang đứng một bên rất lúng túng.
Nãy giờ... nói chuyện, thảo luận với một cô gái xa lạ một hồi lâu, ai dè đối tượng thảo luận lại chính là tỷ tỷ của người ta, xấu hổ quá đi.
Lúc này, Tần Ninh vẫn ngồi thẳng lưng, chỉnh tề, không nói gì cả.
Đáy lòng Lý Nhất Phàm không khỏi thán phục, không hổ là tông chủ mà, dù sóng gió có tới vẫn bình tĩnh, mặc kệ sự đời.
"Không có".
"Vậy là ta đã từng chậm trễ việc tu hành của mình à?"
"Cũng không!"