Có lẽ ngươi sẽ bị giết một cách vô hình trong lúc ngủ.
Độc công tử chết sững.
Chạy!
Độc công tử không chậm trễ chút nào, rơi vào trong nước, hắn ta trực tiếp lặn xuống đào tẩu, cũng không dám quay lại.
Tần Ninh này quá kinh khủng!
“Muốn chạy?”
Tần Ninh lúc này cười giễu, bắn ra một cái.
Khanh...
Nhưng lúc này, cây đàn kia bỗng nhiên gãy, tiếng đàn liền ngưng.
“Đàn này... yếu quá...”
Tần Ninh than thở: “Làm hỏng đàn của cô rồi, sau này ta sẽ đền cho cô!”
Nói xong, Tần Ninh dẫn Lý Nhất Phàm rời đi.
“Tỷ tỷ...”
Mãi lúc sau, Thiên Linh Hinh mới phản ứng lại.
“Tinh thông âm tu, lại quen thuộc thuật dùng độc, cũng cực kỳ hiểu Thiên Đạo Thánh Điển của chúng ta”.
Thánh nữ Thiên Đạo từ từ nói: “Người này có lai lịch gì đây?”
“Tông chủ Thanh Vân tông, từ khi nào Thanh Vân tông có một tông chủ trẻ trung như vậy tọa trấn chứ?”
Đùng...
Lúc này, tiếng trống vang lên, hội giao lưu tiếp tục tiến hành.
“Tỷ tỷ, chúng ta về thôi!”
“Ừ!”
Không bao lâu sau, mọi người ngồi xuống.
Tần Ninh nhìn quanh, thản nhiên nói: “Hội giao lưu này đến đâu rồi? Chưa kết thúc à?”
Kiếm Tiểu Minh cười khà khà nói: “Một đống người nói khoác với nhau, giống hệt những gì Tần ca nói, tiếp theo đây chắc tới màn chính rồi!”
“Ơ? Độc công tử, sao chật vật thế?”
Yên Thăng Tinh của Thất Tinh Cung ngồi cạnh ngạc nhiên hỏi.
Độc công tử run rẩy đáp: “Bất cẩn rơi xuống nước, bất cẩn rơi xuống nước...”