Tốc độ của Tần Ninh chậm ơi là chậm.
Nhưng chậm như vậy, lại tránh được.
“Cái gì vậy?”
“Mắt ta bị hoa sao?”
“Ủa là sao?”
Mọi người lúc này đều kinh ngạc không thôi.
Vừa nãy thương kia nhìn có vẻ chắc chắn sẽ đâm trúng Tần Ninh, thế mà hắn lại tránh được.
“Khốn kiếp!”
Hồng Quan Vũ nghĩ đến lời nói của nhị đệ và tam đệ, không lẽ cái tên này có biện pháp đặc thù gì hoặc tu hành thân pháp cùng kỹ xảo đặc thù gì sao?
Lại một thương nữa bắn ra, Tần Ninh vẫn chậm chạp tránh thoát.
Lần này mọi người đã nhìn ra rồi.
Tư thế tránh né của Tần Ninh rất chậm, tốc độ công kích của Hồng Quan Vũ rất nhanh.
Một nhanh một chậm này, Hồng Quan Vũ căn bản không chạm được vào Tần Ninh.
Nếu là ngược lại thì bọn họ còn hiểu được, nhưng rốt cuộc chuyện này là sao?
“Lạc Hạp quyết!”
Thánh nữ Thiên Đạo lúc này cả kinh, bật thốt ra.
“Tỷ tỷ, Lạc Hạp quyết là cái gì?”
“Tương truyền năm đó tiên tử Phi Hồng sáng tạo ra Phi Hồng quyết, Cửu U Đại Đế giúp bà ấy hoàn thiện. Phi Hồng quyết có thể nói là linh quyết tấn công nhanh nhất, nhưng Cửu U Đại Đế cho rằng nhanh quá sẽ dễ gãy, bèn đích thân sáng tạo ra Lạc Hạp quyết, phối hợp với Phi Hồng quyết”.
“Tu hành hai môn quyết này có thể nói là linh quyết cửu phẩm đứng đầu”.
“Lạc Hạp quyết còn có một ý nghĩa khác nữa, chính là khắc tinh của Phi Hồng quyết”.
Không quan tâm chênh lệch cảnh giới, chỉ vì hai loại linh quyết áp chế nhau?
“Nếu là người ngoài, đương nhiên không thể”.
“Nhưng Cửu U Đại Đế là hùng tài đại lược, thiên phú siêu cao, thực lực sâu không lường được, đương nhiên là có thể”.