Lâm Vi Vũ thân là con cái các chủ Kiếm Các, chỉ là bình thường cực kỳ ít lộ diện, phần lớn đều tu hành bên trong Kiếm Các, cho nên không ai ở đây nhận ra cô ta.
“Tần công tử!”
Yến Quy Phàm đi lên trước, chắp tay chào.
Nhờ một câu nói của Tần Ninh mà Lâm Vi Vũ đã cho hắn ta đi theo bên người, khiến hắn ta có thể yên tâm ở trong Kiếm Các tu hành.
Ban đầu, lựa chọn đi theo Tần Ninh trong Đại Hoang Cổ đã thay đổi cả đời của hắn ta.
Hiện giờ, hắn ta không ngừng thấy may vì ban đầu không phải kẻ địch của Tần Ninh, nếu không bây giờ có lẽ đã thành nắm đất bên trong Đại Hoang Cổ như đám Sở Thiên Kiêu rồi.
Lúc này, mọi người rõ ràng đã yên lặng hẳn.
Tần Ninh thật sự có người giúp đỡ, hơn nữa hình như còn đến từ Kiếm Các, lai lịch không nhỏ,
Bảo sao mà kiêu ngạo như thế.
Mặc kệ hắn dựa vào người nào trong Kiếm Các, miễn liên quan đến Kiếm Các thì bảy thế lực lớn cũng phải nhún nhường.
“Cho hỏi các hạ là ai?”
Hồng Cửu Hãn lúc này cẩn trọng hỏi.
“Ta là ai ông không cần biết”, Lâm Vi Vũ chắp tay nói, lông mi chớp chớp, đôi môi mọng khẽ mở, giọng nói dễ nghe: “Dù sao cũng là người ông không đụng vào nổi!”
Tần Ninh cũng người khổ trong lòng.
Tiểu thư Kiếm Các này chắc lúc về đã bị giam lại hả?
Lần này vừa xuất hiện đã bày ra cái bộ dáng cao cao tại thượng này rồi.
Người đàn ông trung niên bên cạnh hẳn không phải bình thường, ít nhất là cảnh giới Thiên Nguyên.
Nhưng cũng không liên quan đến hắn.
Lời này nói ra, tất cả đều có sắc mặt kỳ quái.
Chỗ dựa của Tần Ninh xuất hiện nên nói chuyện cũng cứng rắn hơn nhiều.
“Nè nè, tên nhãi thối, ngươi nói cái gì vậy...”