“Phi Hồng Môn các ngươi cũng đừng hòng chạy, trở về nói với Hồng Điền ấy, nếu muốn Phi Hồng Môn tiếp tục tồn tại thì đến sơn môn Thanh Vân tông, dập đầu nhận sai, ta còn phát thiện tâm mà tha cho truyền thừa của Phi Hồng Môn các ngươi!”
“Nhãi con miệng lưỡi lươn lẹo, ngươi có biết mình đang nói gì không hả?”
Thất cung chủ Yên Bắc Hành cũng lên tiếng quát.
Ông ta chưa từng thấy ai không biết trời cao đất dày như vậy.
Tần Ninh này rốt cuộc ở đâu chui ra mà ngang ngược như thế, đáng lý phải chết mấy trăm lần rồi ấy chứ, sao có thể sống lâu được như vậy?
“Ta đương nhiên biết!”
Tần Ninh nhàn nhã đáp: “Thất Tinh Cung của ngươi cũng vậy thôi, tốt nhất nên yên ổn tu hành bên trong dãy núi Thất Tinh đi, không nên dính vào chuyện đời. Nếu các ngươi làm theo di huấn của lão nhân Thất Tinh thì hiện tại Thất Tinh Cung cũng phải trở thành một trong năm tông môn lớn đỉnh cấp rồi, chứ chẳng phải là một tông môn hạng hai thê thảm vậy đâu”.
“Ngươi...”
Yên Bắc Hành hoàn toàn tức điên lên.
Cái tên này quá điên cuồng.
“Nói nhiều với nó làm gì, giết!”
Hồng Thiết trầm giọng quát.
“Giết ta? Ngươi không đủ tư cách, Hồng Điền cũng vậy, đừng nói là các ngươi, đến cả tiên tử Phi Hồng cũng không đủ tư cách!”
Lời này đúng là điên cuồng đến cực điểm.
Tiên tử Phi Hồng là ai chứ?
Người sáng tạo ra Phi Hồng Môn, một mình đưa Phi Hồng Môn lớn mạnh sánh ngang với bốn tông môn lớn.
Có điều sau này khi tiên tử Phi Hồng về cõi tiên, Phi Hồng Môn chìm chìm nổi nổi, dần dần lụi bại.
Nhưng một thanh niên mười tám tuổi nói ra câu này thật sự không ai chấp nhận được.
Hồng Thiết hoàn toàn phẫn nộ.
“Làm thịt cái thằng nhãi này, giết chết hắn, chém thành ngàn mảnh”, Hồng Thiết tức tối, bóng người lóe lên, mấy người sau lưng cũng bay vọt xuống.
“Muốn chết!”
Năm đó hắn chính là Cửu U Đại Đế uy danh hiển hách, hắn không cho phép ai sỉ nhục Thanh Vân tông.
Soạt soạt soạt...
Từng bóng người lúc này phi như bay xuống, sát khí đằng đằng.