Mà Tần Ninh cũng đứng trước đại điện, nhìn quân số ba bên.
“Đến đủ cả rồi đúng không?”
Trong bầu không khí yên tĩnh, Tần Ninh đột nhiên hỏi.
Hả?
Là sao?
Năm vị trưởng lão lúc này cũng nhìn Tần Ninh.
“Ta hỏi là đến đủ cả rồi đúng không?”
Tần Ninh nhìn Yên Thừa Phong, Hồng Điền cùng Thiên Tàm Tử, hỏi: “Các đệ tử, trưởng lão trong tông môn các ngươi đều đến đủ rồi đúng không?”
Ba người nghe vậy, cũng không hiểu gì.
“Nếu đến đủ rồi...”
Tần Ninh từ từ nói: “Vậy chuẩn bị nhận cái chết đi!”
“Đỡ ta phải đến từng tông môn của các ngươi để diệt cỏ tận gốc”.
Lời này nói ra, tất cả sửng sốt.
Cái tên này bị điên à?
Ba tông môn lớn liên hợp, cho dù là Thiên Đạo lâu cũng phải tạm thời né ra.
Cái tên này không biết tiến lui, còn dám nói linh tinh?
“Quả nhiên y hệt như bên ngoài đồn đãi, ngươi đúng là không biết trời cao đất dày mà!”, Hồng Điền oán hận nói.
Mà lúc này, ở bên dưới đoàn người, Tần Triết nhìn Lâm Vi Vũ, nói nhỏ: “Tiểu thư, không xen vào chút sao? Dù sao những tông môn này đều thuộc khu vực Kiếm Các chúng ta quản lý mà”.
“Xen vào làm gì? Không lẽ thúc muốn cứu cái tên đó?”
“Cũng không hẳn...”
Tần Triết cười khổ: “Ta là sợ cái tên này điên lên, thật sự tiêu diệt cả ba tông môn đấy...”
Lâm Vi Vũ sửng sốt, cũng cảm thấy buồn cười.
Tần Ninh dường như cũng có năng lực này thật.
Cái gì mà ta nói sao cơ? Người ta đánh đến cửa rồi, đương nhiên là phải ứng chiến thôi, nhưng giờ thì ứng chiến làm sao?
Thanh Vân tông đúng là có phát triển trong thời gian qua, nhưng vo với tông môn đứng đầu hạng ba là Phi Hồng Môn thì còn kém xa.
Cho dù có Thiên Đạo lâu làm hậu thuẫn thì Độc Tàm tông cùng Thất Tinh Cung có nội tình không hề kém cạnh.