Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh hưng phấn đến mức muốn hét lên.
Được Lâm Thiên Nhai khẳng định, đây là một sự vinh quang lớn lao lắm chứ.
“Cha, cha so với Kiếm Âm Sơn thì sao?”, Lâm Vi Vũ không khỏi hỏi.
“Haha...”
Nghe vậy, Lâm Thiên Nhai cũng chỉ cười không đáp.
U Động Thiên lại xen vào: “Cha ngươi nào có tư cách so với Kiếm Âm Sơn?”
Nghe U Động Thiên hạ thấp cha mình, Lâm Vi Vũ hứ một tiếng.
U Động Thiên chậm rãi nói: “Vốn là vậy mà, Kiếm Âm Sơn ngày xưa vì lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh nhất mà đến Kiếm Các của ngươi khiêu chiến tất cả các cảnh giới Hóa Thần, đạp ngã tất cả các kỳ tài kiếm thuật. Cuối cùng, mấy lão cổ hủ trong Kiếm Các cũng phải bỏ mặt mũi xuống mà ra giao đấu, cuối cùng vẫn thua hết thôi. Không lẽ cha ngươi còn giỏi hơn mấy lão cổ hủ trong Kiếm Các thời điểm đó?”
Lời này nói ra, Lâm Vi Vũ cũng kinh ngạc nhìn cha mình. Thấy cha cười khổ, cũng hiểu được U Động Thiên không nói dối.
Mà Kiếm Tiểu Minh thì nhiệt huyết sôi trào.
Hóa ra tổ tiên của cậu ta mạnh mẽ như vậy!
Tần Ninh không lừa cậu ta, cậu ta thật sự có thể đạt được ước mơ của mình.
Mà Tần Ninh thì cũng yên lặng cầm ly rượu lên uống cạn, thở dài.
Đúng vậy!
Khi đó, hắn là Đại Đế, tọa trấn Cửu U, không màng thế sự.
Tôn giả Thanh Vân là kỳ tài cái thế, uy danh hiển hách trên khắp Cửu U.
Các đồ nhi ai cũng là anh tài tuấn kiệt, hùng tâm tráng chí.
Nhưng hiện giờ, quay đầu lại, những người đó đã đi đâu mất.
Hắn là Cửu U Đại Đế mà cũng chẳng thể kịp thời bảo vệ được đồ tôn của mình.
Lão Vệ không nói nhiều, chỉ rót rượu cho Tần Ninh.
Tiệc rượu vẫn diễn ra, lúc này, các đệ tử Thanh Vân tông đều cao đầu ưỡn ngực.
Ban đầu nhìn tông chủ và đệ tử các tông môn lớn đến chúc mừng, bọn họ còn thấy tự ti.
Không thấy đến cả các chủ Kiếm Các, tông chủ của U Minh Tông còn ngồi xuống uống rượu với tông chủ của Thanh Vân tông hay sao?
Trong khắp Cửu U này, có ai được như vậy?