Còn khi nào là thời cơ thì chỉ có Tần Ninh mới biết.
“Ở đây cũng khá lâu rồi đấy, nên quay lại Thanh Vân tông thôi!”
Tần Ninh bốn người, nói: “Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta trở về tông môn!”
“Vâng!”
“Tần tông chủ!”
Một giọng nói vào thời khắc này vang lên, cười nhạt nói: “Nếu Tần công tử đã quyết định rời đi thì nên trả lại kích Đại Vũ cho Vũ gia ta chứ!”
“Vẫn chưa được!”
Tần Ninh lại đáp.
Vẫn chưa được? Là sao?
Vũ Thiên Hành lúc này nhăn mày lại.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Kích Đại Vũ bị ta để lại ở trong ốc đảo Đại Vũ, tạm thời chưa trả lại cho các ngươi được”.
Lời này nói ra, sắc mặt Vũ Thiên Hành lập tức tái nhợt, một luồng sát khí chậm rãi tỏa ra.
Lão Vũ mù lập tức đi tới bên cạnh Tần Ninh, nhìn chằm chằm Vũ Thiên Hành, quát lên: “Thằng nhãi kia, ngươi định làm gì đó?”
“Vũ tam gia!”
Vũ Thiên Hành ngăn cơn tức giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Ban đầu là ông đảm bảo với ta, nên ta mới cho hắn mượn kích Đại Vũ, nhưng bây giờ kích Đại Vũ đã mất rồi!”
“Nên ông cũng phải cho ta một lời giải thích chứ?”
Vũ Thiên Hành nhìn lão Vũ mù, ngữ khí lạnh lùng nghiêm nghị.
Lúc này lão Vũ mù cũng sững sờ.
Tần Ninh không phải loại người nói lời mà lại nuốt lời.
“Gia, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ấn Phong Ma bị lỏng, có người của Ma tộc tới. Ta củng cố ấn Phong Ma nên để kích Đại Vũ ở lại, trấn áp ấn Phong Ma”.
“Vũ Thiên Hành, nếu Ma tộc phá ấn đi ra, Vũ gia ngươi sẽ bị diệt đầu tiên. Ta nghĩ để lại kích Đại Vũ ở nơi ấy là tốt nhất rồi chứ?”
Ấn Phong Ma!
“Ai nói là một mình ta nói ra?”
Tần Ninh chậm rãi đáp.