“Nhất định là thấy thượng quốc Bắc Minh chúng ta dung hợp với đế quốc Vân Lam và đế quốc Thương Nghiễm, thực lực tăng mạnh, bản đồ còn không kém gì cương quốc, cho nên sinh lòng đố kỵ”.
“Ta thấy bọn chúng chính là không muốn chúng ta phát triển!”
Rất nhiều tướng quân lúc này đều tràn đầy căm phẫn.
Minh Ung nhíu mày nói: “Lẽ nào cương quốc La Yển không biết chúng ta có quan hệ với cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu và Nam Yến sao?”
Thiên Động Tiên lúc này cười khổ nói: “Toàn bộ Cửu U đại lục e là đều biết chúng ta có quan hệ với ba cương quốc đó, sao chúng lại không biết cho được”.
“Nhưng dám to gan khiêu chiến như vậy, khả năng lớn là... tìm được chỗ dựa lớn hơn!”
Chỗ dựa lớn hơn!
Nghe vậy, mọi người cũng đều thay đổi sắc mặt.
Chỗ dựa lớn hơn là ở đâu?
Cũng chỉ còn các tông môn lớn bên trong Cửu U mà thôi.
Minh Ung nhìn Thương Hư, nói tiếp: “Tiên sinh, bọn chúng có từng nói, nếu không cho... thì sẽ thế nào không?”
“Haha... Không cho? Vậy thì thượng quốc Bắc Minh của các ngươi sẽ biến mất hoàn toàn bên trong dòng sông lịch sử đi!”
Một tiếng cười ha hả đột nhiên vang lên.
“Kẻ nào?”
Sắc mặt Thương Hư lạnh lùng nhìn phía trước.
“Cương vương cương quốc La Yển – Lâm Thiên Nhai!”
Âm thanh tràn ngập sự phóng túng và khí thế lan ra, toàn bộ hoàng cung đều bao phủ một bầu không khí đè nén.
Nhóm Minh Ung lập tức đi ra khỏi đại điện.
Mà lúc này, ở trên Đế Đô, có mấy bóng người ngạo nghễ đứng vững,
Ba người đứng đầu có khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
“Đó là... cương vương cương quốc La Yển – Lâm Thiên Nhai, cương vương cương quốc Trần Sơn – Trần Phiêu Bi, cương vương cương quốc Bà La – Bà La Vũ!”
Nhóm Thương Hư đi ra đại điện, thấy cảnh này, trong lòng cũng chấn động.
Ba người này đều là cự phách cảnh giới Thiên Nguyên, ở trong Cửu U đại lục, ba mươi sáu cương quốc, coi như là cường giả đỉnh cao.