“Lão hồ ly, đắc ý cái gì hả?”
Trong nháy mắt, La Thiên Nha kia cũng nhập cuộc.
Ba đầu sỏ cảnh giới Đại Tam Nguyên liên thủ đối phó Thương Hư, nếu chuyện này truyền ra thì đúng là mất mặt, nhưng vì lãnh thổ của thượng quốc Bắc Minh thì không thể không làm.
Thượng quốc Bắc Minh có lãnh thổ quá rộng, không khác nào cương quốc, chỉ thiếu ít cao thủ mạnh mẽ trấn thủ mà thôi.
Nếu cứ để thượng quốc Bắc Minh phát triển tiếp thì ba sáu cương quốc sẽ biến thành ba bảy cương quốc mất.
Ba người liên thủ khiến tình trạng của Thương Hư trở nên nghiêm trọng hơn.
“Haha, ba vị bắt nạt người khác như vậy cũng không tốt lắm đâu?”
Mà lúc này, một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên, ngăn cản trước mặt Thương Hư, đối mặt ba người La Thiên Nha.
Người kia mặc long bào, khí độ bất phàm, chính là Sở Đế của cương quốc Đại Sở.
“Ba cương quốc lớn các ngươi không ở trong lãnh thổ của mình đi, chạy đến thượng quốc Bắc Minh làm gì hả?”
Lại một thân ảnh nữa lao xuống.
Địch Đế của cương quốc Hỏa Hầu.
Nhìn hai người này, sắc mặt La Thiên Nha, Trần Phiêu Bi và Bà La Vũ đều trở nên khó coi hẳn.
Soạt soạt soạt...
Một loạt tiếng nổ vang lên, trên không trung có mấy trăm người nhất loạt xông đến.
“Cương quốc Nam Yến!”
Sở Đế và Địch Đế nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc không thôi.
“Yến Đế, ngươi không những đến nhanh mà còn đưa cả người tới hả?”, Sở Đế mỉm cười hỏi.
Yến Đế mặc áo bào xanh, không khỏi cười đáp: “Mấy ngày trước, Tần công tử có đi qua Yến Đô ta, nhờ ta chuyển lời rằng các cương quốc chúng ta có đệ tử thích hợp thì có thể trực tiếp đưa vào Thanh Vân tông trong vùng đất Cửu U để bồi dưỡng!”
Nghe Yến Đế nói vậy, Sở Đế, Địch Đế cùng nhóm Thương Hư đều là cả kinh.
“Tần công tử hình như có việc, chỉ ở đó một lúc rồi rời đi!”, Yến Đế cười nói: “Chẳng qua nguyên soái Thương Hư cứ yên tâm, bên người Tần công tử có mấy vị nhân tài kiệt xuất, đều rất bất phàm, sẽ không gặp nguy đâu!”
Thương Hư gật đầu.
Mà Sở Đế cùng Địch Đế cũng kinh ngạc không thôi.